sông có khúc, người có lúc bị cắm sừng

Chương 1: Sông Có Khúc, Người Có Lúc Bị Cắm Sừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi thuốc sát trùng vẫn còn vương trên đầu ngón tay khi tôi bước ra khỏi phòng mổ. Ca phẫu thuật kéo dài hơn sáu tiếng, đôi chân như đeo đá nặng, nhưng tôi quen rồi. Là bác sĩ phẫu thuật, mệt mỏi không bao giờ là lý do để dừng lại.

Tôi vừa cởi găng tay ra thì nghe thấy tiếng tranh cãi từ hành lang bên kia. Dù tiếng điều hòa ồn ào cố nuốt trọn âm thanh, nhưng giọng điệu tức giận ấy vẫn len lỏi tới tai tôi.

“Bác sĩ Hình – người mổ chính – bỏ mặc bệnh nhân nửa tiếng chỉ vì cô thực tập sinh cưng của anh ta!”

“Chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi, bộ tôi là người đứng ngoài phòng mổ với họ chắc? Lại còn đem tôi – một y tá – ra làm trò đùa!”

Tôi cau mày, bước về phía tiếng cãi vã. Trong lòng tôi không khỏi thấy bất an. Cái tên vừa được nói ra – Hình Tử Du – là chồng tôi. Người chồng đầu ấp tay gối, người luôn nhắn tin ngọt ngào dặn tôi về sớm, rằng anh đang bận ca trực đêm.

“Bác sĩ Hứa tốt thế kia mà lại lấy anh ta, đúng là uổng quá!” – giọng ai đó hằn học, xen lẫn khinh bỉ.

Tôi khựng lại.

Cái tên “Hứa” đó – là tôi.

Không nói lời nào, tôi rẽ lối khác, trở về phòng nghỉ bác sĩ. Đóng cửa lại, tôi mới lấy điện thoại ra.

Tin nhắn gần nhất từ Hình Tử Du:

【Vợ à, mấy hôm nay anh trực đêm, em cứ về trước nhé.】

【Anh đặt bàn ở nhà hàng Tây, hôm kia mình đi ăn mừng kỷ niệm ngày cưới nhé.】

Tôi nhìn dòng chữ mà thấy lồng ngực trống rỗng. Không tức giận. Không khóc. Chỉ là… lòng tin vừa bị khoét một lỗ nhỏ.

Tôi không muốn tin. Nhưng tôi là bác sĩ. Tôi biết khi nào vết thương cần mổ ra để lấy mủ, và khi nào phải cắt bỏ để khỏi lây lan.

Ngày hôm sau, tôi chuyển ca trực để rảnh buổi tối. Một phần là muốn nghỉ ngơi. Một phần… là để xem “ca trực đêm” của chồng tôi bắt đầu thế nào.

Tôi lái xe đến bệnh viện vào lúc 9 giờ tối. Nhân viên lễ tân cười tươi chào tôi, hỏi:

“Bác sĩ Hứa quay lại lấy đồ à? Bác sĩ Hình vừa về lúc nãy đó ạ!”

Tôi mỉm cười. Tim thì trùng xuống thêm một tầng.

Về rồi sao?

Tôi về thẳng nhà. Anh không có ở đó.

Lúc 10 giờ, tôi nhận được tin nhắn từ anh: 【Anh đang bận ca cấp cứu, chắc khuya mới về. Ngủ trước nhé, vợ yêu.】

Một vết cắt. Không sâu. Nhưng đau.

Ba ngày sau, tôi có được đoạn video từ camera an ninh nội bộ mà một y tá trong khoa “vô tình” chia sẻ cho tôi.

Trong video, Hình Tử Du đứng trong phòng trực, tay khoác lên vai một cô gái – chính là thực tập sinh mới của khoa phẫu thuật – cười nói thân mật.

Anh ta còn vuốt tóc cô ta. Rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán.

Video không có tiếng. Nhưng ánh mắt của cô gái ấy nhìn anh thì không cần lời nào cũng đủ hiểu:

Cô ta yêu anh.

Và anh ta… không từ chối.

Tôi không phải kiểu phụ nữ lồng lộn lên đánh ghen.

Tôi đặt một cuộc hẹn với luật sư.

Tôi bắt đầu thu thập bằng chứng. Lịch trực không trùng với hồ sơ bệnh án. Tin nhắn. Ảnh chụp. Hóa đơn nhà hàng hai người. Lịch hẹn spa của cô ta – được thanh toán bằng thẻ phụ của anh ta.

Tôi lặng lẽ gom góp từng thứ một. Mỗi chi tiết như một mũi kim đâm vào lòng tôi. Nhưng tôi chịu được. Tôi là bác sĩ – tôi biết đau không giết người. Phản bội mới là thứ làm chết dần.

Một tuần sau. Sáng thứ Hai.

Tôi đặt một tập hồ sơ vào tay anh ta khi anh vừa ngồi xuống bàn ăn sáng. Trong đó là đơn ly hôn, bản sao các bằng chứng, và một bức thư tay – ngắn gọn, lạnh lùng.

"Anh phản bội, em không tha.

Từ nay về sau, chúng ta – không còn là gì của nhau."

Anh ngỡ ngàng. Nhưng tôi không cho anh cơ hội mở lời.

Tôi rời khỏi nhà, mang theo chiếc vali nhỏ, bên trong là vài bộ quần áo, sổ tiết kiệm riêng, và tấm thẻ nhân viên bệnh viện.

Tôi bước đi mà không ngoái lại.

Tối hôm đó, tôi nhận một bệnh nhân đặc biệt chuyển vào khoa cấp cứu: bị bắn ba phát, chấn thương sọ não, máu me be bét.

Tên anh ta là Lục Kình – kẻ mà đám cảnh sát còn chẳng dám dây vào. Một trùm băng đảng ngầm, mặt mày dữ dằn, xăm trổ đầy mình, miệng vết thương thì sâu như hận thù.

Tôi là người duy nhất dám phẫu thuật cho hắn.

Khi tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói là:

“Cô là thiên thần à? Hay là ác quỷ mặc áo blouse trắng?”

Tôi không trả lời. Nhưng không ngờ, câu hỏi đó là khởi đầu cho tất cả mọi chuyện về sau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.