Phòng chăm sóc đặc biệt lúc nào cũng vắng lặng. Ngoài tiếng máy đo nhịp tim tít tít đều đặn, thì chỉ còn tiếng bước chân tôi vang vọng trong hành lang dài hun hút.
Lục Kình nằm đó – người quấn đầy băng, gương mặt lấm tấm mồ hôi, vẫn đang hôn mê sau ca phẫu thuật kéo dài 9 tiếng.
Hắn bị bắn ba phát – một viên sượt qua màng phổi, một viên ghim vào đùi, và viên cuối cùng… là thứ khiến tôi phải mổ sọ khẩn cấp để giảm áp suất nội sọ.
Chuyện của tôi với Hình Tử Du… tôi gác lại. Với tư cách là bác sĩ, dù người nằm trên bàn mổ là trùm băng đảng hay tổng thống, tôi cũng chỉ có một mục tiêu: cứu sống bệnh nhân.
Ba ngày sau, Lục Kình tỉnh.
Tôi đang kiểm tra ống truyền thì nghe tiếng lẩm bẩm:
“Em mà là ác quỷ, anh cũng tình nguyện rơi vào địa ngục.”
Tôi giật mình. Quay sang. Hắn mở mắt. Ánh nhìn có phần đục, nhưng ánh lên sự láu cá đầy bản năng.
“Bệnh nhân tỉnh rồi?” – tôi lạnh lùng, cẩn trọng ghi chép lại các chỉ số.
“Cô là ai?” – hắn hỏi, giọng khàn đặc.
“Bác sĩ phẫu thuật chính. Tôi là Hứa Nghiên.”
Hắn khựng lại vài giây. Rồi mỉm cười, nụ cười lười biếng nhưng… đáng ghét:
“Hứa Nghiên… cái tên hay đấy. Giống tên nữ chính trong mấy phim ngôn tình anh từng xem.”
Tôi không nhịn được bật cười khẽ. Một tên trùm máu lạnh mà lại xem… phim ngôn tình?
Ngày thứ hai tỉnh lại.
Tôi vào phòng, hắn đang chống tay ngồi dậy, cố tự mở hộp sữa bằng một tay.
“Tôi nói rồi, không được vận động mạnh. Muốn uống sữa thì gọi điều dưỡng.”
“Anh muốn để em đút.” – hắn bâng quơ, ánh mắt láo liên nhưng cố làm ra vẻ vô tội.
Tôi đặt hộp sữa xuống bàn, trả lời dửng dưng:
“Anh muốn chết thì tôi có thể giúp. Chết trong tư thế đang uống sữa thì cũng không tệ.”
Hắn cười rộ lên, rồi nhăn mặt vì đau.
“Bác sĩ à, tim anh đau hơn vết thương rồi đó.”
Ngày thứ ba: Bắt đầu "thả thính chuyên nghiệp"
Khi tôi bước vào, hắn đã ngồi sẵn, tóc tai được điều dưỡng chải gọn gàng, mặc áo bệnh nhân sạch sẽ, mặt đầy hy vọng.
Tôi kiểm tra huyết áp, tim mạch, hỏi đúng quy trình.
Hắn bất ngờ hỏi:
“Nếu anh sống sót, em có nhận lời làm bạn gái anh không?”
Tôi ngước mắt, bình tĩnh trả lời:
“Anh sống rồi, câu trả lời là không.”
Lục Kình nhăn mặt, như thể bị tổn thương sâu sắc.
“Lạnh lùng quá… Anh thấy mình giống kiểu nam phụ sắp chết vì yêu rồi.”
Trong lúc tôi xử lý cái băng gạc nơi đùi, hắn thở dài:
“Bác sĩ Hứa, có thể nhẹ tay hơn chút không? Anh vốn yếu đuối.”
Tôi dừng tay, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Yếu đuối mà vẫn dám thách thức nguyên băng nhóm khác để rồi bị bắn như tổ ong?”
Hắn cười nhẹ, ánh mắt hơi xám lại:
“Vì một người anh em phản bội. Anh không thể để yên.”
Tôi nhận ra – dưới lớp vỏ hài hước và "mặt dày", Lục Kình cũng từng bị phản bội. Dù không phải trong tình yêu.
Trong khi đó…
Tôi đang chuẩn bị bước một vào kế hoạch vạch trần bộ mặt thật của Hình Tử Du.
Tôi không để lộ việc đã nộp đơn ly hôn. Trên mạng xã hội, tôi vẫn giữ trạng thái “vợ hiền bác sĩ giỏi”.
Tôi nhờ luật sư theo dõi các khoản tiền chuyển khoản đáng ngờ của anh ta, thậm chí nhờ người bên Sở y tế kiểm tra ngầm việc anh ta có nhận phong bì từ bệnh nhân qua thực tập sinh hay không.
Mỗi tối, sau khi kiểm tra cho Lục Kình, tôi lại ngồi trong phòng ký túc, mắt lướt qua từng bản sao kê, từng mẩu tin nhắn.
Tôi không nóng vội. Muốn con dao cắm đúng tim, phải thật sắc. Và tôi – đang mài lưỡi dao ấy.
Ngày thứ năm: Hắn trốn viện
Tôi vừa nhận ca sáng thì nhận tin bệnh nhân Lục Kình… không có trong phòng.
Cả khoa nháo nhào. Điều dưỡng hoảng loạn. Tôi thì chỉ thở dài.
Vì đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn:
【Anh trốn viện rồi. Nhưng chỉ để mua thứ này.】
Kèm theo là ảnh… hộp cơm trưa cực kỳ nguệch ngoạc, thịt chiên cháy đen, trứng lòng đào sống sền sệt, và một miếng giấy nhắn viết tay méo mó:
"Cơm đầu đời, tay run vì hồi hộp. Dù không ngon, nhưng là thật lòng."
"Tim anh giao rồi. Chỉ chờ em mổ lấy."
Tôi bật cười. Giận không nổi. Cảm xúc lạ lùng cứ len lỏi trong ngực.