Đêm nay, biển dường như có một thứ gì đó khác thường. Sóng vỗ rì rào vào bờ, không ồn ào dữ dội nhưng đủ để khiến tâm hồn người lắng lại, vừa sợ hãi vừa tò mò. Gió biển lạnh, mang theo vị mặn chát, quấn quanh từng lọn tóc ướt sũng của cô gái đang nằm bất động trên bãi cát, cơ thể mềm nhũn như một cành cây gãy. Lyra mở mắt, ánh trăng xuyên qua những đám mây mỏng chiếu lên khuôn mặt còn vương giọt nước mặn, làm cô cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Cô không hiểu mình đang ở đâu, sao mọi thứ xung quanh đều xa lạ và tĩnh lặng đến kỳ lạ. Trước mắt cô chỉ là bãi cát mênh mông, sóng biển dập dềnh và bầu trời đêm đen thẫm. Lyra chậm rãi ngồi dậy, cát dính đầy tay áo, chân trần cảm nhận cái lạnh của mặt cát ẩm, mà vẫn chưa hiểu được cảm giác lạ lùng đang bao phủ cơ thể. Những ký ức về đại dương, về nơi cô vốn thuộc về, như bị một tấm màn mờ phủ lên – vừa gần gũi, vừa xa vời.
Cô cố gắng nhấc tay, cảm nhận dòng nước mặn len vào từng kẽ tay. Một phần cơ thể cô vẫn còn lạnh lẽo, như thể đại dương vẫn bám riết lấy cô. Lyra lẩm bẩm, giọng mình như vang vọng giữa bãi biển vắng: “Mình… đang ở đâu…?” Nhưng câu hỏi không lời đáp, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng vỗ lặng lẽ trả lời.
Bên tai cô, gió thổi qua mang theo tiếng vỗ của sóng như nhịp tim chậm rãi, khiến cô cảm thấy vừa an ủi vừa đáng sợ. Lyra đứng lên, chân trần in dấu trên cát ẩm. Cô nhìn ra xa, nơi bầu trời hòa vào mặt biển, bóng tối như vô tận, mênh mông. Những con sóng như đang thì thầm một điều gì đó, nhưng Lyra không hiểu, chỉ biết tim mình đập loạn nhịp.
Một cơn gió mạnh thổi, cuốn theo những giọt nước mặn vào mắt cô. Lyra giật mình, ngã quỵ trên bãi cát. Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận rõ ràng sự trống rỗng, sự cô độc tột cùng. “Phải làm sao bây giờ…?” Lyra run rẩy, cảm giác vừa sợ hãi vừa hụt hẫng.
Bất chợt, một bóng người xuất hiện từ phía cuối bãi biển, ánh lửa từ đèn lồng trên tay phản chiếu xuống bờ cát ướt, tạo nên những đường sáng lung linh. Người đó tiến lại gần, dáng người cao lớn, bước đi vững vàng trên cát ẩm ướt. Lyra nhìn theo, tim đập mạnh hơn, một phần vì sợ hãi, một phần vì tò mò.
“Cô… cô có ổn không?” Giọng nói vang lên, ấm áp nhưng cứng cỏi, khiến Lyra giật mình. Cô ngẩng đầu lên, ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào, lộ rõ gương mặt của người đàn ông. Kael – một thuyền trưởng với mái tóc đen dài, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô với vẻ lo lắng pha chút cảnh giác.
Lyra cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn yếu ớt. “Tôi… tôi không biết… mình…” Cô nói lắp bắp, giọng run run, không thể diễn tả hết sự lạ lẫm đang tràn ngập trong tâm trí.
Kael tiến đến gần, quỳ xuống, nhấc Lyra bằng cả hai tay, sức mạnh của anh khiến cô cảm thấy một sự bảo vệ kỳ lạ. “Bình tĩnh đã. Tôi sẽ giúp cô. Cứ để tôi lo.” Giọng anh vừa nghiêm nghị, vừa ấm áp, khiến Lyra cảm giác an toàn lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy trên bãi biển.
Cô nhận ra mình đang ở trong vòng tay của một người lạ, nhưng lòng lại không sợ hãi nữa. Mọi thứ xung quanh – bầu trời, sóng, cát – bỗng trở nên gần gũi hơn, nhưng vẫn không thôi kỳ bí. Lyra cảm thấy một điều gì đó trong tim mình rung lên, một cảm giác lạ lẫm nhưng chân thật.
Kael đặt Lyra xuống bãi cát mềm, quấn tạm cho cô một chiếc áo choàng chống gió. “Chúng ta phải tìm nơi an toàn cho cô qua đêm,” anh nói. Lyra gật đầu, chưa kịp nói gì thì một làn gió mạnh thổi, tóc cô bay tán loạn, sóng vỗ vào bờ mạnh hơn. Cô nắm chặt tay áo choàng, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Họ đi dọc bờ biển, Kael dẫn Lyra đến một căn nhà gỗ cũ, nằm nép mình bên những tảng đá lớn. “Ở đây tạm được chứ? Không xa bờ, cũng đủ ấm áp.” Anh mở cửa, bên trong ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn dầu chiếu ra, làm không gian trở nên ấm áp, khác hẳn với cái lạnh ẩm ướt ngoài kia.
Lyra bước vào, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Mùi hương mặn mặn của gỗ và biển khiến cô nhớ lại ký ức xa xưa về đại dương, nơi cô từng tự do bơi lội, nơi cô từng thuộc về. Nhưng bây giờ, trên bờ cát này, mọi thứ đều mới lạ và xa lạ.
Kael đặt một cốc nước ấm trước mặt Lyra. “Uống đi, sẽ đỡ lạnh hơn.” Lyra cúi đầu nhận lấy, cảm nhận hơi ấm lan vào tay, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm. Trong khoảnh khắc này, cô nhận ra một điều kỳ diệu: mặc dù mọi thứ lạ lẫm, nhưng vẫn có người ở bên, che chở, và lắng nghe.
Ngoài cửa sổ, tiếng sóng biển vỗ rì rào như nhịp đập của trái tim đại dương. Lyra ngẩng nhìn lên, ánh trăng lấp ló sau những đám mây, chiếu xuống mái tóc ướt của cô. Cô tự hỏi: liệu mình có thể sống ở đây, trong thế giới con người, hay lời nguyền sẽ kéo mình trở lại biển sâu?
Kael đứng nhìn Lyra một lúc lâu, đôi mắt chứa đầy nỗi lo lắng và tò mò. Anh không biết nàng tiểu tiên cá này sẽ mang lại điều gì cho cuộc sống vốn bình lặng của mình, nhưng một điều chắc chắn: anh sẽ không để cô một mình trong đêm nay.
Và như thế, đêm đầu tiên trên bờ biển kết thúc với Lyra – nàng tiên cá lạc giữa thế giới con người, vừa sợ hãi vừa tò mò, vừa bối rối nhưng cũng ngầm cảm nhận một tia hi vọng mới. Sóng biển vẫn vỗ rì rào, nhắc nhở cô về quá khứ, về nơi cô thuộc về, nhưng cũng dẫn dắt cô bước vào một hành trình mới, nơi con tim và định mệnh sẽ dần hé lộ…
Hết chương 1.