sóng đêm và nàng tiên cá

Chương 2: Thuyền Trưởng Kael và Bí Ẩn Nàng Tiên Cá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh dần hé rạng, ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua những ô cửa sổ nhỏ của căn nhà gỗ. Lyra vẫn ngồi co ro trên ghế, chiếc áo choàng còn ẩm ướt ôm chặt cơ thể cô. Cô cảm nhận hơi ấm từ ngọn lửa trong lò sưởi, nhưng trái tim vẫn còn run rẩy vì đêm qua – đêm đầu tiên trên bờ biển, nơi cô bị lời nguyền kéo lên khỏi đại dương. Mùi biển vẫn còn nồng nặc, như nhắc nhở cô về quê hương, về nơi cô thực sự thuộc về, nhưng cô không còn quyền lựa chọn tự do bơi lội trong lòng đại dương như trước.

Kael bước vào, mang theo một giỏ thức ăn sáng đơn giản: bánh mì, trứng luộc và một cốc sữa nóng. Anh đặt giỏ xuống bàn, ánh mắt nhìn Lyra đầy quan sát. “Ăn đi, sẽ giúp cô hồi sức.” Giọng anh trầm ấm, nhưng có một nét nghiêm nghị không thể che giấu.

Lyra cúi đầu, giọng còn khàn khàn: “Cảm ơn… anh.” Cô cầm cốc sữa, hít một hơi dài, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Lúc này, cô mới nhận ra cơ thể mình mệt mỏi hơn cô tưởng. Chưa bao giờ cô phải chịu lạnh, phải nhịn đói hay phải đối mặt với những yếu tố khắc nghiệt của thế giới con người. Trước giờ, đại dương là nhà, là nơi cô có thể tự do bơi lội, là nơi mọi thứ đều quen thuộc.

Kael ngồi đối diện cô, ánh mắt vừa quan sát vừa dò hỏi. Anh không phải người dễ dàng bỏ qua những dấu hiệu bất thường. Từ cách Lyra thức dậy, nét mặt, đôi mắt long lanh như chứa cả biển cả, đến việc cô phản ứng với gió và nước mặn, tất cả đều khiến Kael cảm thấy kỳ lạ. Nhưng anh chưa vội hỏi, bởi một phần anh không muốn làm cô hoảng sợ thêm.

“Cô cảm thấy thế nào?” anh hỏi, giọng dịu dàng hơn.

Lyra chần chừ một giây, rồi lắc đầu. “Tôi… tôi không biết. Mọi thứ quá lạ lẫm. Tôi không quen với nơi này…” Giọng cô run run, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời sáng dần lên, sóng biển vẫn vỗ rì rào.

Kael gật đầu, im lặng một lúc. Anh nhận ra rằng cô gái trước mặt không chỉ yếu ớt về thể chất mà còn bối rối về tinh thần. Anh cần kiên nhẫn, không thể ép buộc cô tiết lộ gì cả. “Đừng lo. Tôi sẽ giúp cô thích nghi. Trước hết, hãy ăn sáng để lấy sức.”

Lyra gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô không thể diễn tả nỗi cô đơn và bỡ ngỡ khi lần đầu bước lên bờ. Mọi giác quan đều bị đảo lộn: mùi đất, mùi cát, vị nước mặn trên tay, thậm chí cả tiếng chim hót và tiếng gió thổi đều lạ lẫm với cô. Cô nhớ biển, nhớ những sinh vật, nhớ cảm giác bơi lội tự do dưới ánh trăng. Nhưng bây giờ, cô là một phần của thế giới này, dù không hoàn toàn thuộc về.

Sau bữa sáng, Kael quyết định dẫn Lyra đi tham quan làng. “Cô cần biết nơi mình đang ở, cách sinh sống, và những điều cơ bản nhất để hòa nhập.” Anh đứng dậy, cầm tay cô một cách chắc chắn, nhưng không hề gượng ép. Lyra nhìn bàn tay anh, cảm nhận sức mạnh và sự bảo vệ, nhưng cũng có chút sợ hãi.

Họ đi dọc những con đường cát trải dài, những ngôi nhà gỗ nhỏ nép mình dưới tán cây rậm rạp. Người dân bắt đầu nhìn họ với ánh mắt tò mò. Một vài đứa trẻ chạy tới, nhìn Lyra với vẻ lạ lẫm nhưng không sợ hãi. Chúng cười khúc khích, kéo tay nhau chạy quanh cô, và Lyra cũng cười theo, lần đầu tiên trong nhiều năm cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng.

Kael quan sát từng phản ứng của Lyra, từng cử chỉ và nét mặt. Anh nhận ra cô không hoàn toàn như người bình thường. Khi Lyra bước qua một con mương nhỏ, nước bắn lên, cô không hề sợ hãi mà còn tỏ ra thích thú, đôi mắt long lanh như ánh sáng dưới biển sâu. Một phần Kael cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh chưa vội hỏi. Thay vào đó, anh chỉ nhẹ nhàng bảo: “Chậm thôi, cẩn thận chân.”

Lyra gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ. Có điều gì đó trong cơ thể cô phản ứng với nước và ánh sáng mặt trời, một cảm giác vừa lạ vừa quen. Cô nhớ đại dương, nhớ cảm giác bơi lội tự do, nhưng giờ đây, mỗi bước chân trên đất liền đều là một trải nghiệm mới mẻ, vừa thú vị vừa lo lắng.

Họ tiếp tục đi qua làng, gặp một số người dân địa phương. Kael giới thiệu: “Đây là Lyra, cô mới đến từ phương xa. Cô ấy sẽ ở lại đây một thời gian.” Người dân nhìn Lyra, ánh mắt vừa tò mò vừa thân thiện. Một số thì khẽ thì thầm bàn tán, nhưng Kael đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị, khiến không ai dám tiếp cận quá mức.

Lyra cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nhưng cũng lo lắng. Cô không biết mình sẽ ở lại đây bao lâu, liệu có bị phát hiện ra thân phận thật, và quan trọng nhất – liệu cô có thể tìm cách trở lại biển hay không. Mọi thứ đều mơ hồ, và lời nguyền vẫn còn treo lơ lửng trên đầu.

Kael dẫn Lyra đến một ngôi nhà nhỏ gần bến cảng. “Cô sẽ ở đây,” anh nói. “Tạm thời sẽ có một chỗ để nghỉ ngơi, ăn uống và làm quen với cuộc sống trên đất liền. Ngôi nhà này của một người bạn, hiện đang trống, đủ tiện nghi cho cô.”

Lyra bước vào, ngắm nhìn căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng. Bên ngoài là biển, bên trong là sự an toàn mà cô chưa từng cảm nhận trước đây. Cô tự hỏi, liệu nơi này có phải là nơi cô nên bắt đầu lại, hay chỉ là chỗ tạm cho một cuộc hành trình dài phía trước.

Kael đặt một bình nước ấm lên bàn. “Hãy nghỉ ngơi đi. Khi đã quen, tôi sẽ chỉ cô cách sinh tồn trên đất liền, cách làm việc, cách giao tiếp và… cách sống.” Giọng anh vừa nghiêm túc, vừa dịu dàng. Lyra nhìn anh, thấy trong ánh mắt anh có sự bảo vệ và tò mò. Có điều gì đó trong anh khiến cô tin tưởng, nhưng cũng khiến tim cô loạn nhịp.

Bên ngoài, sóng biển vẫn vỗ rì rào. Lyra ngồi trên ghế, nhìn ra biển xa xăm, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước, lấp lánh như những viên ngọc. Cô nhớ biển, nhớ tự do, nhớ những kỷ niệm xa xưa mà giờ đây chỉ còn là mảnh ghép ký ức mơ hồ. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được một luồng sức sống mới – một cơ hội để hiểu thế giới con người, để trải nghiệm những cảm xúc mà cô chưa từng biết.

Kael đứng sau lưng cô, lặng lẽ quan sát. Anh tự hỏi tại sao một cô gái như Lyra lại xuất hiện trên bờ biển, với đôi mắt long lanh chứa cả đại dương sâu thẳm. Anh cảm thấy trong cô có một bí ẩn chưa thể lý giải, nhưng anh biết chắc một điều: anh sẽ không rời mắt khỏi cô, sẽ không để cô một mình đối mặt với thế giới xa lạ này.

Buổi sáng trôi qua chậm rãi, với tiếng sóng, tiếng gió và những tia nắng đầu tiên len lỏi qua cửa sổ. Lyra nhấm nháp cốc nước ấm, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp tim của mình. Mọi thứ vẫn lạ lẫm, nhưng cô biết rằng cô đã tìm được một chỗ tạm để nghỉ ngơi, một chỗ mà ít nhất cô không còn cảm thấy sợ hãi tuyệt đối.

Trong khoảnh khắc yên lặng, Lyra tự nhủ: “Mình sẽ tìm cách sống ở đây, ít nhất là trong hôm nay. Và mình sẽ tìm câu trả lời cho lời nguyền này…”

Kael bước ra ngoài, nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm nhưng quyết tâm. Anh không biết chuyện gì đang chờ đợi, nhưng anh biết rằng cuộc đời mình vừa xuất hiện một con người đặc biệt, một bí ẩn lớn lao, và rằng hành trình phía trước sẽ không hề đơn giản.

Sóng biển vẫn rì rào, gió biển thổi qua mái tóc, như nhắc nhở rằng câu chuyện của Lyra và Kael mới chỉ bắt đầu, và đại dương, với tất cả bí ẩn của nó, sẽ không bao giờ buông tha cô gái nhỏ bé này.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×