SÓNG GIÓ VÀ CẠM BẪY

Chương 5: Cơn Thịnh Nộ Của Gia "Điên"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái tin về một thế lực mới nổi tên Lâm "Hổ" cuối cùng cũng được đặt lên bàn làm việc của những kẻ có vai vế trong tập đoàn Thanh Long. Nhưng với chúng, đó chỉ như một nốt muỗi đốt, một sự phiền toái nhỏ ở tầng đáy của xã hội mà chúng không thèm bận tâm. Tuy nhiên, với Gia "Điên", kẻ được giao nhiệm vụ "dọn dẹp" khu vực, đây là một sự sỉ nhục. Hắn không thể chấp nhận có một kẻ vô danh tiểu tốt lại dám vuốt râu hùm ngay trên địa bàn của mình.

Gia không ra tay vội. Hắn như một con rắn hổ mang, từ từ khoanh vùng con mồi. Hắn muốn cú đớp của mình phải thật độc, thật đau, đủ để làm gương cho tất cả những kẻ khác đang có ý định phản kháng.

Mục tiêu của Gia không phải là Lâm, cũng không phải sào huyệt bí mật của anh. Hắn nhắm vào thứ mà Lâm đang cố gắng gầy dựng: lòng tin và mạng lưới thông tin.

Buổi chiều hôm đó, tại một bến xe buýt đông đúc, ông Tư, một người chạy xe ôm đã ngoài năm mươi, một trong những tai mắt đắc lực của Tám "Lùn", đang đợi khách. Ông là người đã cung cấp thông tin về lịch trình của đám đàn em Ba "Mặt Rỗ". Bất thình lình, một chiếc xe 7 chỗ đen bóng trờ tới. Bốn gã thanh niên mặt mày bặm trợn nhảy xuống. Giữa ban ngày ban mặt, trước hàng trăm ánh mắt kinh hãi của người đi đường, chúng lôi ông Tư ra, đấm đá không thương tiếc.

Chúng không đánh ông đến chết. Chúng chỉ đánh cho ông tàn phế. Trước khi lên xe bỏ đi, một tên trong đám dùng dao rạch một đường lên má ông, rồi gằn vào tai ông một câu đủ để những người xung quanh nghe thấy: "Đây là cái giá cho việc đi theo một con cọp giấy!"

Cả khu phố náo loạn.

Khi Tám "Lùn" và hai đàn em nữa đưa được ông Tư về nhà kho, cả người ông chỉ còn là một khối thịt bầy nhầy, bê bết máu. Ông không nói được, chỉ thều thào hai chữ "Gia... Điên..." rồi lịm đi.

Không khí trong nhà kho, nơi vừa vài giờ trước còn hừng hực khí thế, bỗng chùng xuống, đặc quánh một nỗi sợ hãi hữu hình. Gần hai chục con người, những kẻ vốn chỉ quen chịu đựng, giờ đây phải đối mặt với một sự thật tàn khốc. Kẻ thù của họ không phải là những tay ma cô tép riu, mà là những con quỷ thật sự, sẵn sàng ra tay tàn độc giữa ban ngày. Vài người bắt đầu xì xào, ánh mắt họ dao động.

"Thôi... thôi dẹp đi," một gã nói lí nhí. "Chuyện này lớn quá rồi. Chúng ta đấu không lại nó đâu."

Hùng "Sẹo" nghe thấy, mắt hắn đỏ lên như lửa. Hắn túm lấy cổ áo gã kia, gầm lên: "Mày nói cái gì? Thằng khốn! Ông Tư vì ai mà ra nông nỗi này? Mày muốn làm một con chó rụt cổ cả đời à?"

"Nhưng... nhưng nó là Gia 'Điên' đó! Nó sẽ giết hết chúng ta!"

"Thì sao? Chết thì chết! Còn hơn sống nhục!" Hùng vung nắm đấm lên.

"Dừng lại!"

Tiếng quát của Lâm không lớn, nhưng đầy uy lực, khiến tất cả mọi người phải im bặt. Cả Hùng "Sẹo" cũng khựng tay lại. Lâm bước tới, đỡ gã đàn em đang run rẩy kia đứng dậy. Anh nhìn một lượt khắp nhà kho, nhìn vào từng đôi mắt đang hoang mang, sợ hãi.

Anh không nổi giận, không đe dọa. Giọng anh bình tĩnh đến đáng sợ.

"Chú Tư bị đánh, lỗi là ở tôi. Tôi đã không lường trước được sự tàn độc của chúng. Ai muốn rời đi, tôi không cản. Ngay bây giờ, có thể lấy một phần tiền và đi. Tôi không trách."

Tất cả đều im lặng. Không ai nhúc nhích. Họ sợ, nhưng lòng trung thành và sự biết ơn dành cho Lâm còn lớn hơn. Họ đã được Lâm cứu vớt từ đáy bùn, họ không thể làm kẻ phản bội.

Lâm gật đầu. "Được. Nếu đã quyết ở lại, thì phải nhớ một điều." Anh ngừng lại, ánh mắt sắc như dao. "Nỗi sợ không giúp chúng ta sống sót. Chỉ có sự tàn nhẫn hơn kẻ thù mới giúp được."

Anh quay sang Hùng "Sẹo" và Tám "Lùn". "Chúng ta không thể đối đầu trực diện. Gia 'Điên' muốn chúng ta nổi điên lên, lao đầu vào chỗ chết. Chúng ta sẽ không làm thế."

Đêm đó, Lâm một mình đến tìm Lão Bảy. Anh kể lại mọi chuyện. Lão Bảy chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Khi Lâm kể xong, lão mới chậm rãi hỏi một câu duy nhất: "Một con chó điên cuồng nhất khi nào?"

Lâm suy nghĩ. "Khi nó bị dồn vào góc, hoặc khi nó đang cắn xé con mồi của nó."

Lão Bảy gật đầu. "Thằng Gia này cũng vậy. Nó điên, nhưng nó cũng có thứ nó thích, nơi nó cảm thấy an toàn nhất. Tìm ra nơi đó. Biến nơi an toàn nhất của nó thành cái bẫy."

Trở về nhà kho, Lâm lập tức triệu tập Hùng và Tám. "Tám," anh ra lệnh, "huy động tất cả anh em xe ôm, bán hàng rong, tất cả những ai chúng ta có thể tin được. Tìm cho ra hang ổ của thằng Gia. Nó hay lui tới đâu nhất? Quán bar, karaoke, sòng bài nào? Tao cần biết lịch trình của nó trong ba ngày tới."

Mạng lưới thông tin của những con người nhỏ bé dưới đáy xã hội một lần nữa được vận hành hết công suất. Tin tức từ khắp nơi đổ về. Gia "Điên" có một sở thích bệnh hoạn là lui tới một quán karaoke ôm trá hình tên là "Thiên Đường" ở quận 8. Đó là nơi hắn tụ tập đàn em thân tín, vui chơi và bàn bạc công việc. Hắn xem nơi đó như lãnh địa riêng, bất khả xâm phạm.

Lâm trải một sơ đồ khu vực quán karaoke Thiên Đường ra sàn nhà. Anh khoanh tròn những con hẻm, những lối thoát, những camera an ninh. Một kế hoạch táo bạo và điên rồ bắt đầu hình thành trong đầu anh.

Họ sẽ không tấn công. Họ sẽ bắt cóc. Giữa hang hùm, họ sẽ bắt sống con hùm đầu đàn.

Đêm trước ngày hành động, Lâm đứng trước những người anh em của mình. Nỗi sợ hãi trong mắt họ đã biến mất, thay vào đó là một sự quyết tâm lạnh lẽo. Anh biết, ván bài này mà thất bại, tất cả sẽ không còn đường sống.

"Nó muốn chúng ta phải sợ," giọng Lâm vang vọng khắp nhà kho. "Nó đã cho chúng ta thấy sự tàn độc của nó. Tối mai, chúng ta sẽ cho nó biết... cảm giác trở thành con mồi là như thế nào."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!