02:00 giờ sáng. Tam giác Vàng.
Màn đêm đặc quánh như mực. Trong khu rừng rậm nhiệt đới, đến cả ánh trăng cũng khó lòng lọt qua được những tầng lá cây dày đặc. Không khí oi ả, ẩm ướt, mang theo mùi của đất bùn, lá cây mục rữa và mùi thuốc súng thoang thoảng từ xa. Đâu đó, tiếng côn trùng rả rích bị cắt ngang bởi tiếng súng AK-47 vang lên từng tràng ngắn, khô khốc.
Trong một lùm cây, bảy bóng đen di chuyển nhẹ nhàng như những con báo. Họ mặc bộ quân phục dã chiến màu đen, mặt vẽ ngụy trang, tay lăm lăm khẩu tiểu liên giảm thanh. Họ là Thiên Lang, đội tác chiến tinh nhuệ nhất của Lực lượng Gìn giữ Hòa bình Quốc tế (IPO). Và người đi đầu, chính là Đại úy Trần Quốc Anh.
Anh ra hiệu dừng lại. Cả đội lập tức khựng lại, im lặng như những pho tượng. Quốc Anh giơ một bàn tay lên, năm ngón tay xòe ra, rồi từ từ nắm lại thành nắm đấm. Tín hiệu đơn giản: Năm kẻ địch, bao vây tiêu diệt.
Không một lời nói. Sáu thành viên còn lại của đội Thiên Lang tách ra, tản ra hai bên, di chuyển như những bóng ma, tạo thành một gọng kìm siết chặt lấy một khu nhà sàn ọp ẹp phía trước.
Quốc Anh nheo mắt, nhìn qua kính nhìn đêm. Năm tên lính canh của một tay trùm ma túy đang ngồi quanh một đống lửa, súng vứt lăn lóc, vừa uống rượu vừa cười nói tục tĩu. Chúng hoàn toàn không biết tử thần đã ở ngay sau gáy.
Anh không chờ đợi. Sự do dự trên chiến trường đồng nghĩa với cái chết. Anh giơ súng, nhắm vào tên có vẻ là kẻ chỉ huy. Một chấm laser đỏ nhỏ xíu xuất hiện trên trán hắn. Cùng lúc đó, anh nghe thấy tiếng "tách" rất nhỏ từ bộ đàm. Sáu chấm laser đỏ khác đồng thời hiện lên trên người bốn tên còn lại và cả tên chỉ huy.
Anh nói vào micro gắn bên miệng, giọng nói trầm và lạnh như băng. "Bão gọi. Khai hỏa."
Phụt. Phụt. Phụt.
Những tiếng súng giảm thanh vang lên gần như cùng một lúc, khô khốc và gọn ghẽ. Bảy viên đạn bay đi trong đêm, chính xác tuyệt đối. Bảy mạng người bị tước đoạt trong chưa đầy một giây.
Đội Thiên Lang lao vào. Họ kiểm tra lại các thi thể, thu vũ khí, và tiến vào căn nhà sàn. Bên trong, mục tiêu của họ - một nhà báo quốc tế bị bắt cóc - đang bị trói trên ghế, miệng bị bịt khăn.
Trung sĩ Bách, người to con nhất đội, tiến đến cởi trói. Thượng sĩ Minh, chuyên gia chất nổ, nhanh chóng kiểm tra xem có bẫy hay không. Mọi thứ diễn ra như một cỗ máy được lập trình sẵn.
Quốc Anh đứng ngoài cửa, cảnh giới. Anh không vui mừng. Anh không nhẹ nhõm. Đối với anh, đây chỉ là công việc. Nhiệm vụ hoàn thành. Không hơn không kém.
Sau khi đưa được con tin về căn cứ an toàn, Quốc Anh trở về phòng mình. Anh cởi bỏ bộ quân phục đẫm mồ hôi và sương đêm. Dưới lớp áo giáp, là một thân hình rắn chắc, chi chít những vết sẹo cũ và mới. Nhưng vết sẹo đáng sợ nhất lại không nằm trên cơ thể.
Anh ngồi xuống giường, lấy từ trong ba lô ra một tấm ảnh đã cũ mèm, được bọc trong nilon cẩn thận. Trong ảnh, là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, gương mặt hiền hậu, đang khoác vai một chàng trai trẻ hơn rất nhiều. Chàng trai đó chính là Quốc Anh của mười năm trước, nụ cười còn ngây ngô và đầy lý tưởng. Người đàn ông kia là Đại tá Nam, người thầy, người chỉ huy cũ của anh. Người đã chết trong một trận phục kích mà Quốc Anh tin rằng là do bị nội gián bán đứng.
Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, ánh mắt lạnh lùng thường ngày chợt trở nên phức tạp. Nỗi đau, sự phẫn nộ, và cảm giác bất lực của ngày hôm đó lại ùa về. Kể từ ngày đó, anh không còn tin tưởng hoàn toàn vào bất kỳ ai ngoài những người đồng đội trong đội Thiên Lang của mình. Anh trở nên liều lĩnh, quyết đoán đến tàn nhẫn, bởi anh tin rằng chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể bảo vệ được đồng đội. Anh trở thành một cơn "Bão", cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên. Là Trung sĩ Bách. "Đại úy, Bộ Chỉ huy có lệnh triệu tập khẩn. Có nhiệm vụ mới. Độ ưu tiên: Tuyệt mật."
Quốc Anh cẩn thận cất tấm ảnh đi. Vẻ yếu đuối trong mắt anh biến mất, chỉ còn lại sự sắc bén của một con mãnh hổ. Anh khoác lên mình bộ quân phục sạch sẽ, chỉnh tề.
"Đi," anh nói gọn.
Một cơn bão mới lại sắp sửa nổi lên. Anh không biết rằng, cơn bão lần này, sẽ cuốn theo một định mệnh, một người phụ nữ sẽ thách thức tất cả những gì anh tin tưởng, và buộc anh phải đối mặt lại với vết sẹo lòng mà anh đã cố gắng chôn vùi suốt bao năm qua.