Bên cạnh con thác nhỏ, không khí trong lành và mát mẻ, hoàn toàn trái ngược với sự căng thẳng mà họ vừa trải qua. Ngọc Lan cẩn thận kiểm tra lại vết thương cho Minh. May mắn là viên đạn đã được lấy ra, và lá thuốc của Quốc Anh đã giúp anh ta hạ sốt, nhưng tình trạng vẫn còn rất yếu. Họ đang cạn kiệt thuốc kháng sinh và đồ ăn.
"Chúng ta không thể ở lại đây lâu," Quốc Anh nói sau khi trở về từ một chuyến tuần tra ngắn. Anh đã xóa hết dấu vết của họ trên con đường mòn. "Vòng vây của chúng sẽ sớm siết lại. Chúng ta phải di chuyển."
"Nhưng đi đâu bây giờ?" Ngọc Lan hỏi, giọng đầy lo âu. "Chúng ta không thể quay lại điểm đón ban đầu, chắc chắn nơi đó đang bị theo dõi. Và chúng ta cũng không thể tin tưởng vào bất kỳ mệnh lệnh nào từ cấp trên nữa."
Sự thật phũ phàng đó bao trùm lấy cả ba người. Họ đã hoàn toàn bị cô lập. Một đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất, giờ đây lại trở thành những kẻ đào vong, bị săn đuổi bởi cả kẻ thù lẫn sự phản bội từ chính hàng ngũ của mình.
Quốc Anh nhìn Minh, rồi lại nhìn Ngọc Lan. Ánh mắt anh không còn vẻ cao ngạo, mà là sự nặng trịch của người chỉ huy đang phải đối mặt với một quyết định sinh tử. "Chúng ta cần một nơi an toàn để Minh hồi phục, và để chúng ta có thể lên kế hoạch phản công. Một cuộc tấn công trực diện lúc này là không thể."
Ngọc Lan im lặng suy nghĩ. Nàng lục lại trong trí nhớ của mình tất cả những thông tin về khu vực này. Đột nhiên, nàng nói: "Bộ lạc Tura. Con đường buôn muối của họ. Theo các ghi chép cũ, con đường đó đi qua một hệ thống hang động ngầm và có thể dẫn ra khỏi thung lũng này mà không bị phát hiện."
"Nhưng làm sao để liên lạc với họ?" Quốc Anh hỏi. "Chúng ta không thể mạo hiểm đi vào làng của họ. Họ đã cho chúng ta đi qua một lần, không có nghĩa là họ sẽ giúp đỡ chúng ta."
Đúng lúc đó, Thượng sĩ Minh, người đang nằm đó, yếu ớt lên tiếng. "Không cần... liên lạc với họ." Anh ta khó nhọc nói. "Chúng ta... phải liên lạc với những người còn lại của đội Thiên Lang."
"Thiết bị của cậu hỏng hết rồi," Quốc Anh nói.
Minh khẽ lắc đầu. "Vỏ ngoài... hỏng thôi. Con chip... bên trong... có thể vẫn còn dùng được." Anh ta nhìn Ngọc Lan. "Trung úy... máy tính bảng của cô... vi mạch của nó... có thể dùng để kích hoạt..."
Ngọc Lan lập tức hiểu ý. Một kế hoạch điên rồ, nhưng lại là hy vọng duy nhất. Họ sẽ dùng những linh kiện còn sót lại từ các thiết bị đã hỏng để tạo ra một máy phát tín hiệu khẩn cấp.
Cuộc chạy đua với thời gian bắt đầu. Dưới sự chỉ dẫn yếu ớt của Minh, Ngọc Lan, với đôi tay khéo léo của mình, bắt đầu một công việc hoàn toàn trái với chuyên môn. Nàng cẩn thận tháo dỡ chiếc máy tính bảng, lấy ra con chip xử lý, rồi nối nó với con chip liên lạc vệ tinh từ bộ đàm đã nát của Minh. Quốc Anh thì dùng con dao găm của mình để tạo ra một chiếc ăng-ten tạm bợ từ vỏ lon đồ hộp.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Ngọc Lan. Chỉ một mối nối sai, một chút tĩnh điện cũng có thể phá hủy con chip cuối cùng. Quốc Anh đứng bên cạnh, vừa cảnh giới, vừa lo lắng nhìn nàng. Anh chưa bao giờ thấy nàng tập trung đến vậy.
Sau gần một giờ đồng hồ căng thẳng, một thiết bị kỳ dị, chắp vá đã được tạo ra.
"Chỉ có thể gửi một lần," Minh thều thào. "Một tin nhắn văn bản cực ngắn. Trước khi pin của máy tính bảng cạn kiệt, hoặc trước khi tín hiệu bị chúng dò ra."
"Gửi cái gì đây?" Bách hỏi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ngọc Lan. Nàng là người giỏi nhất về mật mã. Nàng suy nghĩ rất nhanh. Tin nhắn phải vừa thông báo được tình hình, vừa đưa ra được điểm hẹn, lại vừa phải có một ám hiệu mà chỉ có đội Thiên Lang mới hiểu.
Nàng gõ nhanh một dòng chữ: "Bão táp tại Mắt Cá Sấu. Chờ lệnh của 'Người Thầy'."
"Mắt Cá Sấu" là tên con đèo nơi họ đã chặn được tin tình báo phục kích đầu tiên. Đó là một chiến công của riêng họ. Còn "Người Thầy", chính là cách mà cả đội vẫn luôn gọi cố Đại tá Nam. Đây là một mật hiệu không có trong bất kỳ tài liệu nào, một mật hiệu của trái tim. Kèm theo đó, là một dãy tọa độ của một khu vực an toàn mà nàng đã xác định từ trước.
"Gửi đi," Quốc Anh ra lệnh.
Ngọc Lan nhấn nút. Một vạch tín hiệu màu xanh lá cây lóe lên trên màn hình, rồi tắt ngấm. Thiết bị đã hết pin.
Họ đã làm tất cả những gì có thể.
Không ai biết được liệu những người đồng đội của mình có nhận được tin nhắn hay không. Không ai biết được họ có đến điểm hẹn kịp lúc hay không.
Quốc Anh bước đến, đặt một tay lên vai Ngọc Lan. Nàng giật mình ngẩdng lên. Anh nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, nhưng lần này, không còn là sự nghi ngờ, mà là một sự tin tưởng tuyệt đối.
"Làm tốt lắm, Thỏ thẻ," anh nói, lần đầu tiên gọi biệt danh của nàng, nhưng không phải bằng giọng mỉa mai, mà là một sự trìu mến, thân thuộc.
Ngọc Lan khẽ gật đầu, một nụ cười mệt mỏi nhưng mãn nguyện hiện trên môi.
"Giờ thì..." Quốc Anh nhìn về phía khu rừng rậm. "Chúng ta chỉ có thể chờ đợi."