sứ mệnh lam hồng

Chương 9: Con Đường Mòn Của Tổ Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chó săn và tiếng bước chân dồn dập của kẻ địch ngày một gần, dội vào vách đá, tạo nên một áp lực vô hình bóp nghẹt không gian nhỏ hẹp trong hang động.

"Chúng đã tìm ra chúng ta rồi," Quốc Anh nói, giọng anh trầm và lạnh, nhưng không một chút hoảng loạn. Anh kiểm tra lại băng đạn cuối cùng của mình. "Chúng ta phải di chuyển."

Thượng sĩ Minh đã tỉnh lại, nhưng cơn sốt và vết thương khiến anh ta vô cùng yếu ớt, không thể tự mình di chuyển. "Đại úy, cứ để tôi ở lại cản đường chúng," Minh thều thào. "Hai người đi đi."

"Không ai bị bỏ lại phía sau!" Quốc Anh gằn giọng, cắt ngang lời đồng đội. Đó là một mệnh lệnh, một lời thề. Anh quay sang Ngọc Lan. "Tôi sẽ cõng Minh. Cô đi trước mở đường. Chúng ta sẽ đi về hướng Tây, nơi có địa hình hiểm trở nhất, cố gắng cắt đuôi chúng."

Nhưng Ngọc Lan lắc đầu. "Không được. Hướng Tây là một thung lũng hẹp, không có lối thoát. Đi vào đó chẳng khác nào tự chui vào rọ."

"Vậy cô nói xem chúng ta phải đi đâu?" Quốc Anh hỏi, có chút gắt gỏng vì áp lực.

Ngọc Lan không tranh cãi. Nàng nhanh chóng mở chiếc máy tính bảng của mình ra, truy cập vào một tập tin đã được tải về từ trước. Đó là một bản đồ địa hình cũ, được vẽ tay, mà nàng đã tìm thấy trong kho lưu trữ của IPO về khu vực này.

"Nhìn đây," nàng chỉ vào một đường kẻ mờ gần như không thể nhận ra, len lỏi qua những vách núi dựng đứng. "Đây không phải là một con đường. Theo ghi chép, đây là 'Con đường mòn của Tổ tiên' mà người Tura cổ xưa dùng để đi săn. Nó vô cùng nguy hiểm, đi sát mép vực, nhưng nó lại là con đường ngắn nhất để thoát ra khỏi thung lũng này. Lính của Mbongi chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ chúng ta dám đi đường này."

Quốc Anh nhìn vào con đường mà nàng chỉ. Đó là một sự điên rồ. Cõng theo một người bị thương đi trên một con đường như vậy, chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ để cả ba rơi xuống vực sâu.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt quả quyết của Ngọc Lan, anh lại thấy một sự tin tưởng. Anh đã tin vào phân tích của nàng một lần, và nó đã đúng. Lần này, anh quyết định cược thêm một lần nữa.

"Được," anh gật đầu. "Dẫn đường."

Cuộc tẩu thoát bắt đầu. Quốc Anh cõng Minh trên lưng, sức nặng của người đồng đội và quân trang khiến mỗi bước đi của anh đều lún sâu xuống đất. Ngọc Lan đi trước, tay cầm máy tính bảng, đối chiếu với địa hình thực tế, tay kia cầm một con dao găm để phát quang bụi rậm.

Con đường mòn đúng như tên gọi của nó, hiểm trở đến kinh người. Nó chỉ rộng hơn nửa mét, một bên là vách núi thẳng đứng, một bên là vực sâu không đáy. Gió núi thổi lồng lộng, khiến họ nhiều lần suýt mất thăng bằng.

Quốc Anh, với sức mạnh và ý chí phi thường, bám trụ từng bước. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo anh, nhưng đôi chân anh vẫn vững như bàn thạch. Anh hoàn toàn tin tưởng vào sự dẫn lối của người con gái đang đi phía trước.

Ngọc Lan cũng vậy. Nàng không còn là một sĩ quan "bàn giấy" nữa. Nàng di chuyển một cách dẻo dai, đôi mắt liên tục quan sát, tìm ra những chỗ đặt chân an toàn nhất. Nàng biết, chỉ một sai lầm nhỏ của nàng cũng sẽ khiến cả ba phải trả giá bằng mạng sống.

Sau gần hai giờ đồng hồ vật lộn trên con đường tử thần, họ cuối cùng cũng vượt qua được đoạn đường nguy hiểm nhất, đến được một khu rừng rậm ở phía bên kia thung lũng. Tiếng chó săn đã hoàn toàn biến mất. Họ đã tạm thời cắt được đuôi kẻ địch.

Họ tìm được một thác nước nhỏ và dừng lại nghỉ ngơi. Quốc Anh cẩn thận đặt Minh xuống. Ngọc Lan vội vàng thay băng và rửa vết thương cho anh ta.

Quốc Anh ngồi xuống tảng đá bên cạnh nàng, toàn thân rã rời. Anh nhìn nàng, người cũng đang mệt mỏi không kém, nhưng vẫn đang cẩn thận chăm sóc cho đồng đội của anh.

"Cảm ơn cô," anh đột nhiên nói, giọng nói không còn vẻ lạnh lùng, mà là một sự chân thành. "Nếu không có cô, có lẽ chúng tôi đã không qua khỏi."

Ngọc Lan ngẩng lên, có chút ngạc nhiên. Nàng khẽ lắc đầu. "Nếu không có anh cõng Minh, tôi cũng không thể nào đi một mình qua con đường đó. Chúng ta đã cứu lẫn nhau."

Họ nhìn nhau, không nói thêm gì nữa. Nhưng trong ánh mắt của cả hai, đã không còn là sự công nhận của những người đồng đội, mà là một thứ gì đó sâu sắc hơn. Một sự gắn kết được tạo nên từ việc cùng nhau đi qua lằn ranh sinh tử.

"Nghỉ ngơi một chút đi," Quốc Anh nói, giọng đã dịu dàng hơn rất nhiều. "Tôi sẽ gác."

Anh đứng dậy, đi về phía bìa rừng, bóng lưng cao lớn của anh trở thành một bức tường thành vững chắc, che chắn cho sự bình yên hiếm hoi của hai người còn lại. Ngọc Lan nhìn theo bóng lưng đó, trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn mà nàng chưa từng có được.

Họ đã thoát khỏi vòng vây, nhưng họ biết, mình vẫn còn đang ở sâu trong lãnh địa của kẻ thù. Và họ, giờ đây, chỉ có thể dựa vào nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×