sư phụ, xin đừng cưng quá!

Chương 1: Lạc vào sơn cốc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Nguyệt nhảy vội lên tảng đá trơn trượt, cố níu lấy cành cây cong cong như chiếc móc, nhưng mưa vẫn rơi tầm tã, làm tóc cô ướt sũng và khuôn mặt lem nhem. Trước mắt cô, rừng núi chìm trong mây, gió hú qua từng thân cây, như đang thì thầm một lời nguyền mà cô không thể nghe hiểu.

“Tại sao… tại sao mình lại ở đây…” cô lẩm bẩm, chân trượt thêm một lần nữa, tim đập thình thịch. Mọi thứ diễn ra quá nhanh: chỉ vài phút trước, cô còn đi lạc trong khu rừng gần nhà, mưa bắt đầu rơi… rồi bỗng dưng, không biết bằng cách nào, cô đã đứng trước một cổng đá khổng lồ, rêu xanh phủ kín, ánh sáng lờ mờ chiếu qua những khe hở.

Cánh cổng khẽ rung rung như phản ứng với sự hiện diện của cô, và Hạ Nguyệt cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể, không chỉ làm cô run rẩy mà còn khiến mọi giác quan trở nên nhạy bén đến mức kỳ lạ.

“Có phải… mình vừa bước vào… một nơi khác?” cô thầm nghĩ, mắt nhìn quanh, phát hiện phía trước là một thung lũng rộng lớn, nước suối chảy róc rách, mây trắng vờn quanh những ngọn núi cao chót vót, và… linh thú? Một con hồ điệp nhỏ, mình lấp lánh như pha lê, bay lượn giữa không trung.

Hạ Nguyệt lặng người. Trước giờ cô chỉ nghe kể về chuyện linh thú trong truyền thuyết cổ tích, vậy mà bây giờ, nó lại thật đến mức cô có thể nhìn rõ từng chi tiết: đôi cánh trong suốt, ánh sáng phản chiếu lung linh, thân hình nhỏ bé nhưng cực kỳ sống động.

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, khiến cô giật mình quay lại. Từ bóng cây rậm rạp, một sinh vật lớn lao ra: hình dáng giống một con hổ, nhưng cơ thể sáng như ngọc, mắt đỏ như lửa, răng nanh nhọn hoắt và móng vuốt lấp lánh ánh bạc. Hạ Nguyệt lùi lại, tim đập dồn dập, chân như bị đóng băng.

Chưa kịp nghĩ cách trốn, một bóng người xuất hiện, nhanh như chớp, đứng chắn trước mặt cô. Anh ta mặc áo khoác màu lam thẫm, cổ tay quấn băng trắng, ánh mắt lạnh lùng như băng. Chỉ một cái liếc mắt, con linh thú khổng lồ lập tức dừng lại, rít lên một tiếng rồi lùi về phía rừng.

“Ngươi… sao lại ở đây?” giọng trầm, ấm nhưng không để lộ cảm xúc, vang lên từ người đàn ông ấy.

Hạ Nguyệt run lẩy bẩy, lắp bắp: “T… tôi… tôi không biết… tôi chỉ đi lạc…”

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh đưa mắt nhìn khắp người cô, từ đầu tóc ướt sũng đến đôi mắt đang lấp lánh sợ hãi. Cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Tên ta là Trường An. Nếu muốn sống sót ở đây, ngươi phải học cách tuân theo luật lệ của sơn cốc. Không được tùy ý ra ngoài, không được sử dụng sức mạnh chưa khai mở.”

Hạ Nguyệt há hốc miệng. “Sức… sức mạnh chưa khai mở? Luật… luật lệ sơn cốc?” Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

Trường An không giải thích thêm, chỉ giơ tay ra hiệu, và Hạ Nguyệt theo bản năng bước đi. Cô theo sau anh, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Mỗi cây, mỗi tảng đá, dường như đều tỏa ra một loại năng lượng mờ nhạt nhưng mạnh mẽ. Những bông hoa tím dọc lối đi, khi cô chạm nhẹ vào, ánh sáng lập lòe, như đang sống.

“Ngươi sẽ ngủ lại đây tối nay. Bữa ăn sẽ tự tìm được.” Trường An dừng lại trước một hang đá rộng, đặt tay lên cánh cửa đá, và cửa mở ra như thể nó đã biết anh từ lâu.

Hạ Nguyệt bước vào, ánh mắt vẫn rực sáng kinh ngạc. Bên trong hang, không gian rộng hơn cô tưởng: có suối nhỏ róc rách, vài linh thú nhỏ như thỏ bông lông trắng, và những luồng sáng xanh lơ lửng lơ lửng trên không.

“C…cái này… là sơn cốc sao?” cô thốt lên.

“Đúng. Đây là nơi ngươi sẽ học cách sống… và nếu may mắn, sẽ học được tu tiên.” Trường An trả lời ngắn gọn, mắt nhìn thẳng, khiến Hạ Nguyệt vừa sợ vừa tò mò.

Nữ chính ngồi bên suối, nhìn vào bóng mình trên mặt nước, tự hỏi: “Tu tiên là gì… và mình… có thể làm được không?” Cô không biết, nhưng trái tim cô bắt đầu run rẩy, một cảm giác kỳ lạ len lỏi khắp cơ thể, như có một thứ gì đó trong cô đang thức tỉnh.

Đêm đầu tiên ở sơn cốc trôi qua, Hạ Nguyệt không ngủ. Cô nhìn ra ngoài hang, mưa đã ngớt, mây tan dần, ánh trăng chiếu rọi xuống thung lũng. Một linh thú bay qua, đôi cánh phát sáng dưới ánh trăng, khiến cô không khỏi thở dài: “Thật đẹp… nhưng cũng thật nguy hiểm.”

Bên cạnh cô, bóng dáng Trường An đứng yên, không nói gì. Cô cảm nhận được sức mạnh và uy nghiêm của anh, nhưng cũng có một điều gì đó ấm áp, khiến trái tim cô không ngừng loạn nhịp.

Sáng hôm sau, Trường An ra lệnh cho cô bài tập đầu tiên: luyện khí cơ bản. Hạ Nguyệt run rẩy nhận lấy, trong lòng vừa lo sợ vừa háo hức. Bài luyện tập tưởng chừng đơn giản nhưng chỉ vài động tác đầu tiên, cô đã cảm thấy cơ thể căng cứng, luồng khí bên trong rối loạn.

“Thở… bình tĩnh… tập trung…” Trường An đứng cạnh, mắt theo dõi từng cử động của cô. Hạ Nguyệt cố gắng làm theo, nhưng cứ mỗi lần gần đúng, cơ thể lại phản kháng. Một luồng sáng mờ xuất hiện, cô suýt ngã.

Trường An vươn tay, chạm nhẹ vào vai cô, dùng lực kiềm chế luồng khí bùng nổ. Hạ Nguyệt giật mình, nhìn anh, thấy ánh mắt đầy nghiêm nghị nhưng cũng có chút… mềm mại?

“Ngươi có tiềm năng, nhưng thiếu kiên nhẫn. Nhớ kỹ: tu tiên không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự kiên nhẫn và trí tuệ.” Giọng anh trầm thấp, vang vọng giữa hang đá.

Hạ Nguyệt gật đầu, trong lòng thầm nhủ: “Mình… phải cố gắng. Phải sống sót… và… phải học tu tiên.”

Buổi sáng hôm ấy, cô nhìn Trường An, trái tim bỗng dưng lạc nhịp. Không phải vì sợ hãi, mà là một cảm giác kỳ lạ, vừa sợ, vừa muốn gần gũi, vừa tò mò. Sơn cốc rộng lớn, nguy hiểm, nhưng đồng thời, lại khiến cô cảm thấy một điều gì đó… đầy hi vọng.

Hạ Nguyệt biết mình đã bước chân vào một thế giới hoàn toàn khác. Và từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời cô sẽ không bao giờ như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×