Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống sơn cốc như dải lụa vàng mềm mại. Hạ Nguyệt rùng mình, cơn lạnh của đêm qua dường như vẫn còn vương trên da thịt. Cô hít một hơi dài, mắt dõi theo dòng suối chảy róc rách, tiếng nước hòa cùng tiếng chim rừng tạo nên bản nhạc dịu dàng, nhưng lòng cô vẫn rối bời.
Trước mặt cô, Trường An đứng thẳng như tượng đá. Vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng trong ánh sáng buổi sáng, khuôn mặt anh lại có những nét mềm mại mà chỉ khi đứng dưới ánh mặt trời, Hạ Nguyệt mới nhận ra.
“Bài tập đầu tiên là luyện khí cơ bản,” Trường An nói, giọng trầm mà dứt khoát. “Ngươi phải học cách cảm nhận luồng khí xung quanh và điều khiển nó trong cơ thể. Làm đúng, sẽ sống sót; làm sai, sẽ… chịu đau một chút.”
Hạ Nguyệt thẹn thùng lùi một bước. “Ch…chịu đau… à… đau như thế nào?” Cô hỏi, giọng run run, tay ôm ngực.
Trường An nhíu mày. “Chỉ là luồng khí phản kháng, không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ngươi sẽ phải kiên nhẫn, và tập trung. Nếu không, cơ thể ngươi sẽ mệt mỏi, nhưng đó là một phần của quá trình.”
Cô nhấp nhổm, cố trấn tĩnh, nhưng chân vẫn run như muốn đứng không vững. “Tôi… tôi sẽ cố gắng.”
Anh không nói gì thêm, chỉ bước tới, giơ tay hướng dẫn cô vào tư thế chuẩn. Hạ Nguyệt nhìn bàn tay anh, to, lạnh, nhưng lại rất vững, như thể mọi thứ xung quanh đều phải khuất phục trước sự điềm tĩnh ấy. Cô hít một hơi, nhắm mắt, cố tập trung.
Ban đầu, luồng khí trong cơ thể cô hoàn toàn lộn xộn, nhảy nhót không theo ý muốn. Một cơn đau âm ỉ chạy từ tim xuống bụng khiến cô rùng mình, mồ hôi ướt đẫm trán. Cô khẽ rên lên, mở mắt, nhìn Trường An với vẻ van xin: “S… sư phụ, có cần dừng không ạ?”
Anh không thèm trả lời bằng lời, chỉ nghiêng đầu quan sát. Ánh mắt anh dường như xuyên thấu, nhìn thấu từng sợi khí bên trong cơ thể cô. Rồi anh giơ tay chạm nhẹ vào vai cô, chỉ một động tác đơn giản, nhưng luồng khí hỗn loạn bỗng dịu lại, như đang được dẫn dắt bởi bàn tay kỳ diệu của Trường An.
Hạ Nguyệt giật mình, tròn mắt nhìn anh: “S… sư phụ?” Cô không hiểu, nhưng cảm giác toàn thân ấm lên, mệt mỏi dịu bớt.
“Cảm nhận nó,” Trường An nói, giọng vẫn lạnh nhưng có chút nhấn nhá tinh tế. “Khí không phải để cưỡng bức, mà là để hoà hợp. Nếu ngươi gắng sức cưỡng lại, ngươi sẽ bị nó đẩy lùi.”
Cô nhắm mắt, hít sâu, cố gắng điều khiển luồng khí. Lúc đầu, nó vẫn nhảy loạn, nhưng rồi, như phép màu, Hạ Nguyệt cảm nhận luồng khí nhẹ nhàng trôi qua cơ thể. Tim cô đập dồn dập, toàn thân run rẩy nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lùng: vừa sợ, vừa phấn khích, vừa hạnh phúc.
Trường An đứng sau, quan sát cẩn thận. Chỉ một vài động tác, anh cảm nhận được tiềm năng khổng lồ trong cô. Năng lực của Hạ Nguyệt vượt xa những học trò bình thường anh từng huấn luyện. Nhưng anh không hé lộ quá nhiều, chỉ nghiêm nghị ra lệnh:
“Dừng lại. Nghỉ. Ngươi cần giữ sức để học tiếp.”
Hạ Nguyệt thở hổn hển, mồ hôi ướt sũng, nhưng trong mắt lấp lánh quyết tâm. “Tôi… tôi sẽ làm được. Tôi không muốn thất bại.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dường như mềm đi một chút, nhưng giọng vẫn dứt khoát: “Ngươi sẽ cần nhiều hơn quyết tâm. Cần sự kiên nhẫn, bình tĩnh, và… hiểu bản thân. Tu tiên không chỉ là sức mạnh. Nó là trí tuệ, là tinh thần, là tâm hồn.”
Cô nghe mà như không nghe hết, nhưng câu cuối khiến tim cô rung động. “Tâm hồn… sao có thể luyện bằng sức mạnh?” Cô tự hỏi, nhưng không dám hỏi thêm.
Buổi sáng trôi qua, Hạ Nguyệt luyện tập đi luyện tập lại, tay run rẩy, cơ thể mỏi nhừ, nhưng luồng khí trong cơ thể dần ổn định. Linh thú nhỏ quanh hang thỉnh thoảng nhảy nhót, tò mò nhìn cô luyện tập, làm cô vừa mệt vừa thấy vui.
Đến trưa, Trường An dẫn cô ra suối nhỏ. Nước trong veo, ánh sáng chiếu lên những hòn sỏi tạo thành những tia sáng lung linh. Anh nghiêng người, chậm rãi chỉ cách điều khiển luồng khí, dạy cô kỹ thuật thở, di chuyển, và hoà hợp với thiên nhiên.
Hạ Nguyệt nhìn ánh mắt anh, thấy cả bầu trời trong đó. Một cảm giác vừa lo lắng vừa an toàn len lỏi vào tim cô. Cô không hiểu tại sao mình lại rung động trước một người vừa nghiêm nghị, vừa lạnh lùng, vừa uy nghiêm, vừa quan tâm như vậy.
Buổi chiều, khi ánh nắng dần tắt, Trường An không nói lời nào, chỉ đứng lặng nhìn cô luyện tập thêm. Hạ Nguyệt mệt mỏi, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm vui lạ lùng: cô cảm thấy mình đang tiến bộ, từng bước nhỏ, nhưng chắc chắn.
Đêm xuống, ánh trăng chiếu vào hang, sương mờ bao phủ. Hạ Nguyệt ngồi bên suối, tay ôm đầu gối, tim vẫn còn đập dồn dập. Cô nhìn Trường An, bóng anh in trên nền ánh trăng, gương mặt nghiêm nghị nhưng trầm tĩnh.
Một linh cảm kỳ lạ dâng lên trong cô. Cô biết, người này không chỉ là sư phụ dạy tu luyện. Anh là người sẽ thay đổi đời cô, người sẽ cùng cô trải qua hiểm nguy, cùng cô trưởng thành. Và… có lẽ, là người cô sẽ dần dần… yêu.
Buổi tối đầu tiên luyện khí kết thúc, Hạ Nguyệt mệt lả nhưng không hề muốn bỏ cuộc. Cô nhìn Trường An, ánh mắt lấp lánh quyết tâm:
“Dù thế nào… mình sẽ làm được. Mình sẽ học tu tiên… và… mình sẽ sống sót.”
Trong bóng tối, Trường An lặng lẽ quan sát cô, một nụ cười tinh tế thoáng qua khóe môi mà chỉ có linh giác mạnh mẽ mới cảm nhận được.