sư phụ, xin đừng cưng quá!

Chương 8: Linh thú huyền thoại và bí ẩn sơn cốc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau ngày dài luyện khí, Hạ Nguyệt cùng Trường An tiến sâu hơn vào sơn cốc. Không khí ở đây dày đặc linh khí, khiến từng hơi thở của cô đều cảm nhận được sự sống động xung quanh. Cỏ cây, đá tảng, thậm chí cả sương mù dường như chứa một năng lượng kỳ lạ, lay động theo từng bước chân. Linh thú nhỏ nhảy quanh cô, đôi mắt sáng lên như phản chiếu linh khí xung quanh, tạo cảm giác ấm áp giữa không gian hùng vĩ mà vẫn âm u này.

Trường An dừng lại trước một tảng đá khổng lồ, ánh mắt sắc bén quét qua khe đá hẹp dẫn vào một hang động sâu. “Ngươi phải chuẩn bị. Bên trong có một linh thú huyền thoại. Đây là thử thách lớn nhất từ trước đến nay. Nó không chỉ mạnh, mà còn có thể cảm nhận tâm trí của ngươi. Nếu không cẩn thận, ngươi sẽ bị áp đảo.”

Hạ Nguyệt hít sâu, tay vẫn ôm linh thú nhỏ, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Vâng, sư phụ. Tôi sẽ cố hết sức.”

Trường An gật đầu, ánh mắt dịu lại một thoáng, khiến cô cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ. Anh bước đi trước, dẫn đường vào hang, nhưng vẫn để khoảng cách vừa đủ để Hạ Nguyệt tự trải nghiệm thử thách.

Hang động bên trong mờ ảo, linh khí dày đặc, ánh sáng từ luồng khí của Hạ Nguyệt và linh thú nhỏ tạo ra những vệt sáng lung linh phản chiếu lên vách đá. Cô cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của linh thú huyền thoại, từng nhịp thở, từng chuyển động đều lay động không gian. Linh thú nhỏ rúc vào lòng cô, phát ra tiếng kêu khe khẽ, như cổ vũ: “Chúng ta cùng nhau.”

Bỗng từ bóng tối, một sinh vật khổng lồ hiện ra. Toàn thân phủ vảy bạc ánh kim, mắt đỏ rực, móng vuốt dài như kiếm, và thân hình to lớn vượt xa những gì cô từng thấy. Linh khí từ nó bùng lên dữ dội, áp lực khiến Hạ Nguyệt suýt ngã. Cô hít sâu, cố gắng ổn định luồng khí trong cơ thể, đồng thời cảm nhận sự liên kết với linh thú nhỏ.

Trường An đứng phía sau, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tin tưởng: “Ngươi phải tự tin. Hòa hợp với luồng khí xung quanh, tìm cách kết nối với linh thú và chính bản thân mình. Đây là cách duy nhất để đối mặt nó.”

Hạ Nguyệt mở rộng giác quan, tập trung toàn bộ tinh thần và luồng khí trong cơ thể. Cô cảm nhận từng rung động từ sinh vật huyền thoại, nhận ra rằng sức mạnh của nó không chỉ đến từ cơ thể mà còn từ tâm trí. Linh thú nhỏ nhảy xuống đất, ánh mắt sáng lên, phát ra luồng ánh sáng dịu dàng, kết hợp với luồng khí của Hạ Nguyệt, tạo ra một lớp bảo vệ mềm mại nhưng mạnh mẽ.

Sinh vật huyền thoại lao tới, gầm vang, khiến hang động rung chuyển. Hạ Nguyệt né tránh, điều khiển luồng khí phản công nhẹ nhàng nhưng uy lực. Cô nhận ra rằng nếu chỉ dựa vào sức mạnh, sẽ không thắng được; phải phối hợp nhịp nhàng với linh thú, sử dụng khí để dẫn dắt sinh vật và bảo vệ bản thân.

Một lần nữa, Trường An lao tới kịp thời khi cô sơ ý trượt chân, chỉ chạm nhẹ vào vai cô để giữ cân bằng. Khoảnh khắc ấy, trái tim Hạ Nguyệt rung lên dữ dội. Cô nhận ra rằng không chỉ sức mạnh, mà cả sự hiện diện của sư phụ cũng là điểm tựa tinh thần lớn nhất.

Thời gian trôi qua, Hạ Nguyệt dần hòa hợp với linh khí và linh thú, điều khiển luồng năng lượng để tạo ra những đòn phòng thủ và phản công uyển chuyển. Linh thú huyền thoại bị dẫn dắt vào giữa hang, ánh sáng từ Hạ Nguyệt và linh thú nhỏ phát ra mạnh mẽ, buộc sinh vật phải tạm dừng, quan sát cô.

Hạ Nguyệt thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Cô cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa bản thân, linh thú đồng hành, và cả Trường An. Cô nhận ra rằng sức mạnh không chỉ là cơ thể mà còn là sự kiên nhẫn, trí tuệ và trái tim.

Trường An tiến lại gần, giọng trầm nhưng hiếm hoi dịu dàng: “Ngươi đã tiến bộ rất nhiều. Không chỉ kiểm soát khí, mà còn hiểu cách hòa hợp với đồng hành và thiên nhiên. Đây là bước tiến quan trọng trên con đường tu tiên.”

Hạ Nguyệt nhìn anh, ánh mắt sáng rực, tim đập nhanh. “Sư phụ… tôi… tôi đã hiểu. Cảm ơn sư phụ đã dẫn dắt tôi.”

Anh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa một tia dịu dàng, khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ không còn chỉ là sư phụ và học trò, mà là một sự tin cậy sâu sắc, một cảm xúc âm thầm nhưng mạnh mẽ dần nảy nở.

Sau khi linh thú huyền thoại rút lui vào bóng tối, Hạ Nguyệt và Trường An ngồi nghỉ tại một tảng đá lớn trong hang. Linh thú nhỏ nhảy lên vai cô, phát ra tiếng kêu khe khẽ như cổ vũ. Hạ Nguyệt cảm nhận nhịp thở của nó, ánh sáng từ cơ thể cô hòa quyện với luồng khí trong hang, tạo nên cảnh tượng kỳ ảo, huyền bí.

Trường An đứng bên cạnh, bóng dáng cao lớn trong ánh sáng mờ, ánh mắt dịu lại, nhìn cô một cách tinh tế. Hạ Nguyệt cảm nhận tình cảm âm thầm của mình dành cho sư phụ, vừa sợ vừa muốn tiến gần, vừa muốn mạnh mẽ để xứng đáng với anh. Cô nhận ra rằng con đường tu tiên không chỉ là luyện khí, mà còn là học cách bảo vệ đồng hành, đối mặt nguy hiểm, và mở rộng trái tim mình cho người dẫn dắt cô.

Họ rời hang, ánh sáng bình minh chiếu qua tán lá, phản chiếu từng giọt sương còn sót lại, lung linh như một cảnh cổ tích. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ, nhìn Trường An, trái tim tràn đầy niềm tin và quyết tâm. Cô biết rằng những thử thách phía trước sẽ còn khó khăn hơn, nhưng cô đã sẵn sàng, không chỉ để trưởng thành về sức mạnh mà còn về tình cảm, về tinh thần, và cả lòng dũng cảm để đối mặt với mọi hiểm nguy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×