Sương mù buổi sáng vẫn còn dày đặc trên sơn cốc, ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất ẩm ướt. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ, bước đi theo Trường An giữa khu rừng rậm, nơi linh khí đặc quánh đến mức cô có thể cảm nhận từng rung động trong không khí. Sau những thử thách ban đêm và buổi sáng hôm nay, cô cảm thấy cơ thể mình linh hoạt hơn, luồng khí trong cơ thể chảy trôi mượt mà, nhưng trái tim vẫn tràn đầy hồi hộp.
Trường An dẫn cô tới một thung lũng rộng, nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuống tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo: mây sương quấn quanh các ngọn núi nhỏ, rừng rậm xanh rì, và tiếng nước suối chảy róc rách vang vọng khắp không gian. “Ngươi nghĩ rằng thử thách hôm nay chỉ là sinh vật nhỏ?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy uy lực. Hạ Nguyệt lắc đầu, cảm giác trong lòng dấy lên sự căng thẳng. Cô biết rằng Trường An không bao giờ nói thừa lời.
Chẳng bao lâu, một tiếng gầm vang dữ dội vang lên từ phía xa. Hạ Nguyệt giật mình, linh thú nhỏ nhảy lên vai cô, rung lắc và phát ra những tiếng kêu như báo động. Một sinh vật khổng lồ xuất hiện giữa thung lũng: toàn thân phủ vảy bạc sáng lấp lánh, mắt xanh rực rỡ, móng vuốt dài như kiếm, thân hình to lớn gấp nhiều lần so với sinh vật trước. Nó gầm vang, tiếng gầm chấn động mặt đất, khiến cây cối rung lên và sương mù chao đảo.
Hạ Nguyệt cảm nhận luồng khí mạnh mẽ từ sinh vật, thậm chí khiến luồng khí trong cơ thể cô rung chuyển theo. Cô hít sâu, cố gắng ổn định, nhưng tim vẫn đập dồn dập. “Sư phụ… mạnh quá…” cô thốt ra, giọng run run. Trường An tiến lại gần, ánh mắt sắc bén nhưng điềm tĩnh: “Đừng sợ hãi. Ngươi phải học cách hòa hợp với khí xung quanh, và tìm điểm yếu của nó.”
Hạ Nguyệt nhìn sinh vật, cố gắng tập trung. Cô mở rộng giác quan, cảm nhận từng chuyển động nhỏ, từng rung động của luồng khí trong cơ thể sinh vật. Linh thú nhỏ nhảy xuống đất, ánh mắt sáng lên, phát ra một luồng ánh sáng dịu dàng tỏa ra xung quanh. Hạ Nguyệt cảm nhận được sức mạnh từ đồng hành, và một luồng khí hòa hợp dần hình thành trong cơ thể cô.
Sinh vật khổng lồ lao tới, móng vuốt quét qua, đất đá văng lên tung tóe. Hạ Nguyệt né tránh, kết hợp linh thú nhỏ tạo ra những đòn phản công mềm mại nhưng uy lực. Cô dần nhận ra rằng nếu chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, cô không thể đánh bại sinh vật này; mà phải phối hợp nhịp nhàng với linh thú, sử dụng khí để điều hướng và bảo vệ bản thân.
Một cú tấn công mạnh khiến cô suýt ngã. Trường An lập tức lao tới, tay chạm vào lưng cô, giúp cô cân bằng. Khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau, tim Hạ Nguyệt như ngừng đập trong vài giây. Cô cảm nhận sự ấm áp từ anh, một sự hiện diện đủ mạnh để khiến cô an tâm giữa nguy hiểm.
Sinh vật hung dữ tiếp tục lao tới, nhưng Hạ Nguyệt không lùi bước. Cô phối hợp nhịp nhàng với linh thú nhỏ, dùng luồng khí dẫn hướng sinh vật về phía cây cối và đá tảng. Mỗi lần né tránh, mỗi đòn phản công nhẹ, cơ thể cô linh hoạt như được điều khiển bởi một nhịp điệu hoàn hảo. Linh thú nhỏ nhảy múa xung quanh cô, ánh sáng từ nó như một tấm khiên, khiến sinh vật khổng lồ bối rối.
Dần dần, sinh vật khổng lồ bị dẫn dắt vào một vùng trũng hẹp giữa các tảng đá. Hạ Nguyệt kết hợp khí và linh thú, tạo ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ, chặn hoàn toàn hướng tấn công của nó. Sinh vật gầm lên một tiếng cuối cùng rồi lùi vào rừng rậm, không còn dám xuất hiện. Hạ Nguyệt thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm, nhưng ánh mắt tràn đầy hứng khởi và tự hào.
Trường An tiến lại gần, giọng trầm nhưng có vẻ hiếm hoi dịu dàng: “Ngươi đã làm tốt. Nguy hiểm hôm nay không chỉ kiểm tra sức mạnh, mà còn kiểm tra ý chí và khả năng phối hợp với đồng hành. Đây là bước tiến quan trọng.”
Hạ Nguyệt nhìn anh, tim đập nhanh. “Sư phụ… hôm nay… cảm ơn… vì đã dẫn dắt tôi,” cô nói, giọng run run nhưng chân thành. Anh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhưng hiếm hoi lóe lên một tia dịu dàng, khiến cô cảm thấy trái tim ấm lên. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần hơn, không còn chỉ là sư phụ và học trò, mà là sự tin cậy và tình cảm âm thầm dần nảy nở.
Sau khi nghỉ ngơi, Hạ Nguyệt cùng Trường An tiếp tục đi sâu vào sơn cốc. Họ đi qua những tán rừng rậm rạp, từng bước đi lộ rõ sự tự tin và mạnh mẽ hơn của cô. Linh thú nhỏ nhảy múa xung quanh, ánh sáng của nó như dẫn đường, giúp cô định hình luồng khí xung quanh, đồng thời tạo ra một cảm giác kỳ ảo khó tả.
Trường An đi bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng hành động của cô. Hạ Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của anh, không chỉ về luyện khí mà còn về cảm xúc. Một vài lần, khi cô sơ ý trượt chân, bàn tay anh lập tức đỡ lấy, chỉ chạm nhẹ nhưng khiến cô rung động sâu sắc. Tình cảm giữa họ phát triển âm thầm, nhưng rõ rệt qua từng hành động, từng ánh mắt.
Họ đến một thung lũng nhỏ, nơi linh khí dày đặc hơn bất cứ nơi nào cô từng thấy. Trường An dừng lại, giọng trầm: “Ngươi sẽ luyện khí tại đây. Đây là nơi có linh khí mạnh nhất sơn cốc, nhưng cũng nguy hiểm nhất. Nếu không cẩn thận, có thể gây phản tác dụng.”
Hạ Nguyệt nhìn quanh, cảm nhận luồng khí xung quanh mạnh mẽ đến mức cô phải tập trung toàn bộ ý chí để kiểm soát. Linh thú nhỏ nhảy xuống, ánh mắt sáng rực, phát ra luồng ánh sáng dịu dàng giúp cô ổn định luồng khí. Cô hít sâu, nhắm mắt, tập trung toàn bộ sức mạnh và ý chí, để hòa nhập với thiên nhiên và linh khí xung quanh.
Cơn mưa nhẹ từ sáng còn sót lại trên lá và đá, khiến không gian trở nên mờ ảo, lung linh như cổ tích. Hạ Nguyệt cảm nhận từng rung động, từng chuyển động trong cơ thể mình, từng nhịp thở của linh thú, và cả sự hiện diện gần gũi nhưng kiêu hãnh của Trường An. Cô biết rằng đây là bước tiến quan trọng không chỉ trong luyện khí mà còn trong sự kết nối tinh thần với đồng hành và sư phụ.
Thời gian trôi qua, Hạ Nguyệt dần kiểm soát được luồng khí mạnh mẽ hơn, cơ thể linh hoạt, và ý chí vững vàng. Cô nhìn Trường An, ánh mắt sáng lên đầy hứng khởi: “Sư phụ… tôi… tôi đã tiến bộ rồi.”
Trường An tiến đến gần, ánh mắt dịu lại, chỉ chạm nhẹ vào vai cô. Hạ Nguyệt cảm nhận sự ấm áp lan tỏa, trái tim rung lên dữ dội. Cô nhận ra rằng tình cảm âm thầm dành cho anh không chỉ là ngưỡng mộ hay kính trọng, mà còn là một thứ tình cảm sâu sắc, ngọt ngào nhưng tinh tế, đang dần chiếm lĩnh trái tim cô.
Họ đứng giữa thung lũng, ánh sáng lung linh của linh khí phản chiếu trên từng giọt nước còn sót lại, tạo nên cảnh tượng kỳ ảo, huyền bí. Hạ Nguyệt ôm linh thú nhỏ, cảm nhận nhịp thở, sức mạnh và tình cảm lan tỏa quanh mình. Cô biết rằng những thử thách phía trước sẽ còn khó khăn hơn, nhưng cô đã sẵn sàng, không chỉ để trưởng thành về sức mạnh, mà còn về trái tim và cảm xúc.
Trường An đứng bên cạnh, bóng dáng cao lớn trong ánh sáng sớm, ánh mắt điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm. Hạ Nguyệt thở dài, mắt lấp lánh niềm tin và kỳ vọng. Cô biết rằng, từ hôm nay, hành trình tu tiên của cô sẽ không chỉ là những bước tiến về sức mạnh, mà còn là hành trình tìm hiểu bản thân, học cách bảo vệ đồng hành, và dần dần mở rộng trái tim mình cho người dẫn dắt cô – Trường An.