“Lịch sử sẽ gọi ta là kẻ phản bội. Nhưng ta từng muốn giữ chàng. Ta chỉ không được phép.”
Ta không sinh ra để được viết tên trong thánh ca.
Ta sinh ra từ bụi cát và nỗi thù, ở biên giới nơi cả Philistine lẫn Israel đều ghét đàn bà biết nghĩ. Mẹ ta là gái phục vụ tế đàn – nàng từng yêu một người Israel, và chết với đứa con chưa kịp thở.
Ta sống sót như con thú nhỏ học cắn trước khi học bò. Và trong thế giới không có luật lệ, ta chọn luật của mắt, của môi, của lời nói mềm như vải lụa tẩm độc.
Khi ta lớn, đàn ông bắt đầu chết vì ta.
Samson không giống ai.
Hắn không nhìn ta bằng mắt của một kẻ chiếm đoạt, cũng không né tránh như đàn ông Philistine sợ danh ta.
“Ta không muốn chiếm hữu nàng.” – hắn nói – “Chỉ muốn nhớ ánh mắt này nếu mai ta chết.”
Ta lặng đi.
Không phải vì yêu – mà vì sợ thứ gì đó trong hắn đang lay động chỗ ta từng nghĩ đã chết: lòng tin.
Philistine không đến gặp ta bằng đao. Chúng đến bằng vàng. Bằng lời dụ dỗ. Bằng tiếng thì thầm: ‘Chỉ một bí mật thôi, và ngươi sẽ là nữ vương.’
Ta cười.
Không vì vàng. Ta đã có cả đàn ông, cả danh vọng.
Nhưng trong ta cũng có nỗi sợ.
Samson càng gần, ta càng thấy hắn xa hơn mọi thứ ta từng chạm vào.
Ta không muốn mất hắn vào một trận chiến ta không kiểm soát. Ta muốn giữ hắn. Mà muốn giữ thì phải bẻ gãy.
Không ai biết tay ta run.
Không ai nghe tiếng ta khóc – không thành tiếng, không thành nước mắt, mà thành mùi trầm cháy hòa vào hơi thở hắn.
Ta cắt từng lọn tóc như cắt chính sợi sống mình.
“Tha lỗi cho ta…”
Nhưng hắn ngủ.
Và cả thần linh cũng quay lưng.
Sau đó, ta không nhận vàng.
Ta không lấy ngai.
Ta không cười khi hắn bị dắt đi như súc vật.
Ta chỉ biến mất, như sương tan khi bình minh đến.
Không ai biết ta đi đâu.
Không ai biết ta đã từng quỳ bên đền Yahweh khi không ai nhìn, và nói:
“Nếu Người có trái tim, hãy tha cho hắn – và đày ta thay.”
Không ai trả lời.
Khi đền Dagon sập, ta ở rất xa. Nhưng trong tim ta, một cột đá cũng nứt.
Đêm ấy, ta mơ thấy hắn – với tóc dài như thuở xưa – bước đi trong cánh đồng lúa chín, không còn xiềng xích, không còn máu.
Hắn không nhìn ta.
Chỉ để lại một câu:
“Ta tha thứ.”
Và từ đó, ta không bao giờ mơ thấy hắn nữa.
“Lịch sử chỉ ghi tên kẻ chiến thắng và kẻ phản bội. Nhưng không ai viết về người đàn bà từng yêu một vị thần… và phải giết chàng để cứu lấy tình yêu.”