Sự Trả Thù Của Đóa Hồng Gai

Chương 1: Tro Tàn Tái Sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông gió bằng vỏ sò treo lơ lửng bên khung cửa sổ khép hờ, khẽ va vào nhau dưới làn gió sớm mai, ngân lên những âm thanh lanh canh trong trẻo đến xé lòng. Từng nốt nhạc trong veo ấy như những mảnh ký ức vụn vỡ, gợi nhắc về một thời thanh xuân tươi đẹp đã lùi xa, bị vùi lấp dưới lớp tro tàn của hận thù và tuyệt vọng.

Avelina khẽ động đậy mí mắt. Ánh sáng dịu dàng của buổi bình minh len lỏi qua khe hở của tấm rèm lụa màu kem, phủ lên căn phòng một thứ ánh sáng mơ ảo, tĩnh lặng đến nao lòng. Trần nhà bằng gỗ tuyết tùng quý hiếm hiện ra trước mắt nàng, những đường chạm khắc hoa hồng leo tinh xảo vẫn còn vẹn nguyên như nàng nhớ. Đây là căn phòng của nàng, nơi nàng đã từng là một tiểu thư знатная, vô tư lự, chìm đắm trong những giấc mơ màu hồng về tình yêu và hạnh phúc. Một thế giới đã tan vỡ như bong bóng xà phòng.

Năm năm đằng đẵng sống trong ngục tối ẩm thấp, lạnh lẽo, nơi mà mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tồn, nơi mà ký ức về căn phòng này là thứ xa xỉ nàng không dám chạm tới. Vậy mà giờ đây, nàng lại ở đây, hít thở bầu không khí trong lành, cảm nhận sự mềm mại của tấm nệm lông vũ cao cấp và hơi ấm thoang thoảng hương lavender từ chiếc chăn bông Ai Cập.

Nàng đưa bàn tay lên, ngắm nhìn những ngón tay thon dài, trắng mịn không một tì vết. Không còn những vết chai sạn thô ráp do xiềng xích cứa vào da thịt, không còn những vết sẹo lồi lõm chứng minh cho sự tàn bạo mà nàng đã phải chịu đựng. Bàn tay này... nó thuộc về Avelina de Valois của ba năm trước, trước khi Lilia, con chim sơn ca giả tạo ấy, đặt chân vào kinh thành, gieo rắc những lời dối trá ngọt ngào và cướp đi tất cả của nàng.

Nàng đã trở về. Thật sự đã trở về. Không phải là một giấc mơ phù du, không phải là ảo ảnh của tâm trí suy nhược. Thời gian đã quay ngược, ban cho nàng một cơ hội thứ hai để viết lại câu chuyện đẫm máu này.

Cơn thịnh nộ cuộn trào trong huyết quản, tưởng chừng như muốn xé tan lồng ngực nàng. Nỗi đau khổ tột cùng, sự uất hận ngút trời đáng lẽ phải bùng nổ như một ngọn núi lửa, thiêu rụi mọi tàn tích của quá khứ. Nhưng kỳ lạ thay, bên trong Avelina lúc này lại là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Trái tim nàng dường như đã hóa thành một khối băng lạnh lẽo, không còn cảm xúc, không còn rung động. Nước mắt đã cạn khô trong những đêm dài tuyệt vọng, sự yếu đuối đã bị nghiền nát dưới gót giày của sự phản bội. Tình yêu... đó là một từ ngữ xa xỉ mà nàng không bao giờ muốn nhắc đến nữa.

Linh hồn nàng, закаленный trong địa ngục trần gian, trở về trong thân xác trẻ trung này, mang theo gánh nặng của ký ức và ngọn lửa hận thù âm ỉ cháy. Mục tiêu duy nhất của nàng giờ đây là báo thù. Một sự trả thù tàn khốc, không khoan nhượng, không chỉ cho bản thân nàng mà còn cho cả gia tộc Valois đã bị vùi dập không thương tiếc.

Avelina chậm rãi ngồi dậy, tấm lụa mỏng manh trượt dài trên bờ vai gầy guộc. Nàng liếc nhìn cuốn lịch dát vàng đặt trang trọng trên bàn trang điểm. Ngày... tháng... năm. Đúng như những ký ức khắc sâu vào tận xương tủy, đây chính là thời điểm ba năm trước khi Lilia đặt chân đến kinh đô hoa lệ, bắt đầu giăng lên mạng lưới dối trá và âm mưu. Ba năm. Một khoảng thời gian đủ dài để nàng xây dựng một kế hoạch hoàn hảo, một vở kịch trả thù mà tất cả những kẻ đã gây ra đau khổ cho nàng sẽ phải đóng vai chính.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng. "Tiểu thư, người đã dậy chưa ạ? Thái tử điện hạ đang trên đường đến thăm người." Giọng nói dịu dàng, đầy lo lắng của Hannah vọng vào. Hannah, cô hầu gái trung thành đã luôn bên cạnh nàng, người đã dũng cảm che chở cho nàng đến phút cuối cùng ở kiếp trước và phải chịu một cái chết thảm thương dưới roi vọt của bọn lính гвардии.

Nghe thấy hai từ "Thái tử", một nụ cười lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Avelina. Đó không phải là nụ cười e thẹn, ngọt ngào của một thiếu nữ đang yêu, mà là một đường cong tàn nhẫn, ẩn chứa sự chế giễu và khinh miệt. Nụ cười ấy vụt qua nhanh đến mức nếu không quan sát kỹ, người ta sẽ nghĩ đó chỉ là một thoáng mơ hồ.

"Ta biết rồi, Hannah," giọng Avelina bình thản đến lạ, không chút gợn sóng. "Chuẩn bị cho ta bộ váy màu xanh thiên thanh. Ta muốn gặp ngài ấy ở vườn hồng."

Vườn hồng. Nơi mà những lời thề non hẹn biển đã được trao nhau dưới ánh trăng lãng mạn. Nơi mà nàng đã từng tin vào một tình yêu vĩnh cửu. Giờ đây, nơi ấy sẽ trở thành sân khấu hoàn hảo cho những màn kịch đầu tiên trong kế hoạch báo thù của nàng. Nàng sẽ gieo vào lòng Thái tử Kael những hạt giống nghi ngờ, những mầm mống bất an, để hắn phải từ từ nếm trải cảm giác bị phản bội, bị lừa dối, giống như nàng đã từng.

Avelina đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng nhưng kiên định. Nàng soi mình trong chiếc gương lớn dát vàng. Khuôn mặt nàng vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí còn rạng rỡ hơn vì vừa thoát khỏi địa ngục. Nhưng ánh mắt xanh ngọc bích giờ đây đã mất đi vẻ ngây thơ, trong sáng, thay vào đó là một sự sắc lạnh thấu xương, một ngọn lửa hận thù âm ỉ cháy sâu thẳm bên trong.

"Kiếp này," nàng thì thầm với chính mình, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo một quyết tâm sắt đá, "ta sẽ khiến các người phải trả giá. Từng chút một."

Hannah nhanh chóng chuẩn bị trang phục cho Avelina. Chiếc váy lụa màu xanh thiên thanh nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, tôn lên làn da trắng như tuyết. Hannah còn cẩn thận chọn cho nàng chiếc vòng cổ bằng ngọc trai trắng, món quà mà Thái tử Kael đã tặng nàng trong lần hẹn hò đầu tiên ở vườn hồng. Avelina khẽ mỉm cười, một nụ cười không chút ấm áp. Nàng sẽ đeo nó. Nàng sẽ dùng chính những kỷ vật của tình yêu đã chết để mua vui cho màn kịch sắp tới.

Khi Avelina bước ra vườn hồng, ánh nắng ban mai đã trải dài trên những đóa hoa đang nở rộ, khoe sắc thắm dưới làn sương sớm. Mùi hương ngọt ngào, nồng nàn của hoa hồng quyện lẫn với hương đất ẩm ướt sau một đêm mưa nhẹ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn, nên thơ. Nhưng trong mắt Avelina, tất cả chỉ là một sự chế giễu tàn nhẫn.

Thái tử Kael đã đứng đợi nàng ở đó, dưới gốc cây cổ thụ nơi họ đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Vẫn là dáng vẻ tuấn tú, lịch lãm khiến bao thiếu nữ trong kinh thành phải say đắm. Ánh mắt xanh thẳm của chàng sáng lên khi nhìn thấy nàng, nhưng trong đó vẫn còn một chút bận tâm, lo lắng. Có lẽ, những lời đồn đại về sự thay đổi thất thường của nàng trong thời gian gần đây đã đến tai chàng.

"Avelina," Kael khẽ gọi tên nàng, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn violon. Chàng định bước tới, nhưng rồi khựng lại trước vẻ lạnh nhạt xa cách trên khuôn mặt nàng.

Avelina dừng lại cách chàng một khoảng vừa phải, khẽ cúi đầu chào theo đúng lễ nghi, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút kính trọng hay yêu thương.

"Điện hạ," giọng nàng nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự hờ hững mà trước đây Kael chưa từng cảm nhận được.

Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt tuấn tú của Thái tử. Chàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mới ngày hôm qua, Avelina vẫn còn là một tiểu thư dịu dàng, ngọt ngào, luôn quấn quýt bên chàng. Sao chỉ sau một đêm, mọi thứ lại thay đổi đến vậy?

"Avelina, nàng... nàng không khỏe sao?" Kael lo lắng hỏi, cố gắng bước tới gần nàng hơn.

Avelina khẽ lùi lại một bước, giữ khoảng cách với chàng. Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của Kael, ánh mắt nàng trong veo nhưng lại sâu hun hút như một vực thẳm không đáy.

"Thần thiếp vẫn khỏe," nàng đáp, giọng điệu vẫn bình thản như đang nói về thời tiết. "Chỉ là... thần thiếp chợt nhận ra một vài điều."

"Điều gì?" Kael nhíu mày, sự bất an trong lòng ngày càng lớn.

Avelina khẽ mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa như cánh hoa tàn. "Thần thiếp nhận ra rằng... có lẽ, chúng ta không thuộc về nhau."

Câu nói nhẹ nhàng ấy giáng xuống như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Thái tử Kael hoàn toàn sững sờ.

"Nàng... nàng đang nói gì vậy, Avelina?" Chàng lắp bắp, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Chẳng phải... chẳng phải chúng ta đã..."

"Đã có một lời ước hẹn," Avelina lạnh lùng ngắt lời chàng. "Một lời ước hẹn được xây dựng trên những ảo mộng phù phiếm của tuổi trẻ. Điện hạ là Thái tử cao quý, tương lai là cả một vương quốc. Thần thiếp chỉ là một nữ bá tước знатная, một đóa hoa sớm nở tối tàn. Con đường của chúng ta vốn dĩ không chung lối."

Những lời lẽ sắc bén như những mũi gai đâm thẳng vào trái tim Kael. Chàng cố gắng tìm kiếm một tia đùa cợt trong ánh mắt nàng, nhưng tất cả những gì chàng thấy chỉ là sự kiên quyết và lạnh lùng.

"Không," Kael vội vàng lắc đầu. "Không phải như vậy, Avelina. Ta yêu nàng. Tình yêu của ta dành cho nàng là thật lòng. Ta sẽ không bao giờ..."

"Tình yêu?" Avelina khẽ nhếch mép, một nụ cười đầy chua xót. "Điện hạ dùng từ đó thật dễ dàng. Liệu tình yêu của điện hạ có đủ mạnh để vượt qua những sóng gió, những âm mưu, những lời gièm pha trong cung cấm? Hay nó cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, giống như sương buổi sớm mai?"

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt quét qua những đóa hồng rực rỡ xung quanh. "Vườn hồng này đẹp thật. Nhưng hoa hồng dù có đẹp đến đâu cũng có gai. Và đôi khi, những chiếc gai ấy lại làm tổn thương chính người hái hoa."

Nói rồi, Avelina khẽ xoay người, bước đi uyển chuyển dọc theo con đường lát đá cuội, bỏ lại Thái tử Kael đứng chết lặng giữa vườn hồng, trong lòng ngổn ngang những nghi ngờ và bất an. Nàng biết rằng, hạt giống nghi ngờ đầu tiên đã được gieo xuống. Và nó sẽ nảy mầm, lớn lên, gặm nhấm trái tim của Thái tử cho đến khi hắn hoàn toàn thuộc về sự支配 của nàng.

Màn kịch báo thù... chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!