Thái tử Kael trở về Đông cung trong một tâm trạng hỗn loạn mà từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua. Khuôn mặt tuấn tú, vốn luôn toát lên vẻ tự tin và quyền uy của một người thừa kế ngai vàng, giờ đây lại đanh lại trong sự hoang mang và bực bội. Hắn phất tay ra hiệu cho tất cả thị vệ và người hầu lui ra, đóng sầm cánh cửa gỗ sồi nặng trịch lại, tự nhốt mình trong sự tĩnh lặng ngột ngạt của thư phòng.
Hắn nới lỏng chiếc cổ áo vốn được cài cắm chỉn chu, cảm giác như có một thứ gì đó vô hình đang thít chặt lấy lồng ngực mình. Vườn hồng ban nãy, nơi vốn là thiên đường của riêng hắn và Avelina, giờ đây lại giống như một sân khấu bi kịch mà hắn là kẻ duy nhất không thuộc kịch bản.
“Con đường của chúng ta vốn dĩ không chung lối.”
“Liệu tình yêu của điện hạ có đủ mạnh để vượt qua những sóng gió?”
“Hoa hồng dù có đẹp đến đâu cũng có gai.”
Từng lời nói của nàng cứ vang vọng trong tâm trí Kael, sắc như mảnh vỡ thủy tinh, lạnh như băng giá mùa đông. Hắn đã cố gắng tìm kiếm trong đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp ấy một chút dấu vết của sự đùa cợt, một tia hờn dỗi trẻ con như nàng vẫn thường thể hiện. Nhưng không. Tất cả những gì hắn nhận lại chỉ là một sự xa cách lạnh lùng, một sự bình thản đến đáng sợ, như thể nàng đang nhìn hắn từ một thế giới khác, một thế giới mà hắn không thể nào chạm tới.
Avelina của hắn đâu rồi? Cô gái với nụ cười rạng rỡ như nắng mai, người luôn nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ và yêu thương, người sẽ đỏ mặt mỗi khi hắn trao một nụ hôn nhẹ lên má. Cô gái ấy đã đi đâu?
Kael bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn hoàng gia đang khoe sắc. Hắn cảm thấy một cơn giận dữ vô cớ dâng lên. Giận Avelina vì những lời nói khó hiểu. Giận chính bản thân mình vì đã hoàn toàn bất lực trước sự thay đổi đột ngột của nàng. Hắn là Thái tử của cả một vương quốc, người nắm trong tay quyền lực tối cao, quen với việc mọi thứ đều phải nằm trong tầm kiểm soát. Sự lạnh nhạt của Avelina giống như một thách thức, một sự phủ nhận quyền lực của hắn, và điều đó khiến lòng tự tôn của một đế vương tương lai bị tổn thương sâu sắc.
Nhưng len lỏi giữa sự tức giận và hoang mang ấy, là một cảm giác kỳ lạ mà hắn không thể gọi tên. Một sự tò mò đến cồn cào. Hắn muốn biết điều gì đã khiến nàng thay đổi. Hắn muốn phá vỡ lớp băng lạnh giá kia để tìm lại Avelina của ngày xưa. Hay có lẽ, chính con người bí ẩn và gai góc này lại có một sức hấp dẫn chết người mà hắn không thể kháng cự?
Ý nghĩ đó khiến Kael giật mình. Hắn lắc đầu, cố gắng xua đi những cảm xúc hỗn loạn. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Có kẻ nào đã nói điều gì với nàng? Hay gia tộc Valois đang có ý định gì khác? Hắn phải tìm hiểu. Hắn sẽ không để mất Avelina, không bao giờ. Nàng là vị hôn thê của hắn, là Thái tử phi tương lai, là người phụ nữ duy nhất hắn chọn. Dù nàng có trở nên như thế nào, nàng vẫn phải thuộc về hắn.
Trong khi đó, người khơi mào cho cơn bão lòng của Thái tử lại đang ung dung thưởng thức trà trong phòng khách của gia tộc Valois. Avelina đã thay bộ váy xanh thiên thanh bằng một bộ trang phục tại gia thoải mái hơn. Mái tóc đen của nàng được búi gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh. Thần thái của nàng toát lên vẻ điềm tĩnh, thư thái, như thể cuộc đối đầu trong vườn hồng chỉ là một cơn gió thoảng.
Hannah đứng bên cạnh, rót trà cho chủ nhân, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Cô đã chứng kiến cuộc gặp gỡ từ xa. Thái độ lạnh nhạt của tiểu thư đối với Thái tử khiến cô vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu thư," Hannah dè dặt lên tiếng, "người... người thật sự muốn hủy hôn với Điện hạ sao ạ?"
Avelina đặt tách trà bằng sứ xương tinh xảo xuống bàn, âm thanh va chạm nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Nàng ngước lên nhìn Hannah, đôi mắt không một gợn sóng.
"Hannah," nàng nói, giọng bình thản, "em chỉ cần nhớ một điều. Bất kể ta làm gì, nói gì, tất cả đều là vì sự an nguy của gia tộc Valois. Em hiểu chứ?"
Ánh mắt kiên định và uy quyền của Avelina khiến Hannah rùng mình. Đây không còn là tiểu thư yếu đuối, dễ xúc động mà cô từng biết. Có một sức mạnh đáng sợ nào đó đang ẩn giấu sau vẻ ngoài xinh đẹp kia. Hannah vội vàng cúi đầu: "Dạ, em hiểu rồi, thưa tiểu thư."
"Tốt," Avelina gật đầu hài lòng. "Bây giờ, hãy đến thư phòng báo với cha rằng ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Cuộc nói chuyện với Thái tử Kael chỉ là một đòn nghi binh, một cách để gieo rắc sự hỗn loạn và thu hút sự chú ý của hắn. Nước cờ thực sự của nàng nằm ở đây, với người đàn ông quyền lực nhất gia tộc Valois – cha của nàng, Bá tước Frederick de Valois.
Thư phòng của Bá tước Frederick nằm ở phía tây của dinh thự, một căn phòng rộng lớn với những kệ sách cao chạm trần, chứa đầy những thư tịch cổ và các tài liệu quân sự. Không khí ở đây luôn thoang thoảng mùi giấy cũ và mùi gỗ đàn hương, toát lên vẻ uyên bác và nghiêm nghị, giống như chính chủ nhân của nó.
Bá tước Frederick là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, mái tóc đã điểm vài sợi bạc nhưng tấm lưng vẫn thẳng tắp, gương mặt góc cạnh và đôi mắt xám sắc sảo, ánh lên sự thông tuệ của một người đã trải qua nhiều sóng gió trên cả chính trường lẫn chiến trường. Ông nổi tiếng là một chiến lược gia tài ba và một lãnh chúa được kính trọng, nhưng trên hết, ông là một người cha hết mực yêu thương con gái mình.
Khi Avelina bước vào, ông đang chăm chú nghiên cứu một tấm bản đồ quân sự. Nghe tiếng bước chân, ông ngẩng lên, ánh mắt nghiêm nghị lập tức dịu đi khi thấy con gái.
"Avelina, con gái. Lại đây." Ông mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế bành đối diện bàn làm việc của mình. "Ta nghe nói con vừa có một cuộc dạo chơi không mấy vui vẻ với Thái tử."
Tin tức trong giới quý tộc luôn lan truyền nhanh hơn gió. Avelina không hề ngạc nhiên. Nàng ngồi xuống, dáng vẻ trang nghiêm, hoàn toàn khác với một cô con gái đang làm nũng cha mình.
"Thưa cha, con đến đây không phải vì chuyện đó," nàng nói thẳng vào vấn đề. "Con có một chuyện khẩn cấp hơn cần bẩm báo."
Sự nghiêm túc trong giọng nói của Avelina khiến Bá tước Frederick phải đặt chiếc kính lúp xuống. Ông chăm chú nhìn nàng: "Chuyện gì vậy?"
Avelina hít một hơi thật sâu. Đây là canh bạc đầu tiên của nàng. Nếu thành công, nàng sẽ có được sự tin tưởng tuyệt đối của cha. Nếu thất bại, nàng sẽ bị xem như một đứa trẻ hoang tưởng.
"Đêm qua," nàng bắt đầu, giọng nói đều đều nhưng đầy sức nặng, "con đã có một giấc mơ."
Bá tước Frederick khẽ nhíu mày. Một giấc mơ?
"Đó không phải là một giấc mơ bình thường, thưa cha. Nó rất thật, thật đến đáng sợ." Avelina nhìn thẳng vào mắt cha, đôi mắt xanh của nàng ánh lên một sự chân thành và cấp bách. "Con mơ thấy Lãnh địa Gió Hú ở biên giới phía Bắc, nơi đồn trú của Kỵ sĩ đoàn số Bảy."
Lãnh địa Gió Hú là một vùng đất cằn cỗi, hiểm trở, không có nhiều giá trị chiến lược. Từ trước đến nay, nơi đó luôn yên bình.
"Con mơ thấy những ngọn đuốc," nàng tiếp tục, giọng nói có chút run rẩy như đang hồi tưởng lại một cảnh tượng kinh hoàng. "Con mơ thấy một đội quân người man rợ phương Bắc, tộc Sói Đen, đã bất ngờ tập kích vào đồn trú vào một đêm không trăng. Họ không đi theo con đường chính mà trèo qua Vách đá Quên Lãng, một nơi mà chúng ta luôn cho là không thể vượt qua. Kỵ sĩ đoàn số Bảy đã bị tấn công bất ngờ, tổn thất nặng nề..."
Nàng mô tả lại trận chiến một cách chi tiết đến kinh ngạc, từ loại vũ khí mà tộc Sói Đen sử dụng, cho đến điểm yếu trong hệ thống phòng thủ của đồn trú. Những chi tiết này, nàng có được là do ở kiếp trước, đây chính là thất bại quân sự đầu tiên khiến uy tín của gia tộc Valois, vốn luôn tự hào về khả năng quân sự, bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thái tử Kael đã lấy cớ này để từng bước tước đi binh quyền của cha nàng.
Bá tước Frederick im lặng lắng nghe, vẻ mặt ngày càng trở nên nghiêm trọng. Ông là một nhà quân sự lão luyện, ông biết con gái mình chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này. Những chi tiết mà nàng mô tả, từ địa hình Vách đá Quên Lãng cho đến chiến thuật của tộc Sói Đen, đều vô cùng hợp lý, dù nghe có vẻ khó tin.
"Avelina," ông nói sau một hồi im lặng, giọng nói trầm xuống. "Con biết đây là một lời cáo buộc rất nghiêm trọng. Một giấc mơ không thể là bằng chứng để chúng ta điều động quân đội."
"Con biết, thưa cha." Avelina gật đầu, thái độ vẫn kiên quyết. "Con không yêu cầu cha phải điều động cả một quân đoàn. Con chỉ cầu xin cha, hãy tin con một lần này thôi. Hãy cử một đội trinh sát tinh nhuệ nhất đến Vách đá Quên Lãng để kiểm chứng. Nếu con sai, con xin chịu mọi sự trừng phạt. Nhưng nếu con đúng... chúng ta có thể cứu được mạng sống của hàng trăm binh sĩ và danh dự của gia tộc Valois."
Sự khẩn thiết trong lời nói của nàng, cùng với sự thay đổi đột ngột trong tính cách từ hôm qua đến giờ, khiến Bá tước Frederick không thể xem nhẹ. Ông nhìn sâu vào mắt con gái, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu của sự hoang tưởng hay lừa dối. Nhưng tất cả những gì ông thấy là một sự quyết tâm sắt đá và một nỗi lo âu chân thành.
Ông đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, hai tay chắp sau lưng. Trong đầu ông, lý trí của một nhà quân sự và tình yêu của một người cha đang đấu tranh quyết liệt. Rủi ro rất lớn, nhưng tiềm năng lợi ích còn lớn hơn. Nếu Avelina đúng, đó không chỉ là một giấc mơ, đó là một lời cảnh báo từ thần linh.
Cuối cùng, ông dừng lại trước mặt Avelina.
"Được rồi," ông nói, giọng đầy uy lực. "Ta sẽ cho người kiểm chứng. Ta sẽ cử Đại úy Marcus và đội của cậu ấy, bí mật lên đường ngay trong đêm nay."
Trái tim đang treo lơ lửng của Avelina cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Nàng đã thành công bước đầu tiên.
Nàng đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước cha mình. "Con cảm ơn cha đã tin tưởng."
Bá tước Frederick chỉ gật đầu, ánh mắt xám của ông nhìn con gái đầy phức tạp. Ông vẫy tay cho nàng lui ra.
Khi Avelina bước ra khỏi thư phòng, nàng đi ngang qua bức chân dung lớn của gia đình treo ở đại sảnh. Trong tranh, cha nàng uy nghiêm, mẹ nàng dịu dàng, còn nàng là một cô bé với nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt lạnh lùng của nàng khẽ dịu lại khi nhìn vào bức tranh.
Cha, mẹ. Kiếp này, con sẽ không để bất kỳ ai làm tổn hại đến hai người và gia tộc của chúng ta.
Ngọn lửa báo thù trong lòng nàng bùng lên dữ dội, nhưng nó không còn hỗn loạn và mù quáng. Nó đã được tôi luyện thành một thứ vũ khí lạnh lẽo, sắc bén, sẵn sàng chém đứt mọi chướng ngại vật trên con đường mà nàng đã chọn.