Sự Trả Thù Của Đóa Hồng Gai

Chương 25: Nọc Độc Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi Avelina đang củng cố quyền lực của mình trên mặt trận chính trị và kinh tế, thì ở một nơi tăm tối bên dưới hoàng cung, Lilia cũng đang tìm thấy sức mạnh của riêng mình. Sau nhiều tuần lễ nỗ lực, cô ta đã mở được cánh cửa bí mật và tìm thấy căn phòng ẩn giấu của các pháp sư cổ đại. Ở đó, cô ta đã chiếm được "Nước Mắt Của Mặt Trăng", một mảnh tinh thể chứa đựng ma lực nguyên thủy.

Sức mạnh của viên tinh thể đã hòa vào huyết quản của Lilia, khuếch đại "Thiên Phú Thuyết Phục" của cô ta lên một tầm cao mới, đen tối và nguy hiểm hơn. Vẻ đẹp của cô ta giờ đây mang một nét ma mị, lạnh lẽo. Năng lực của cô ta không còn chỉ là sự thuyết phục ngọt ngào, nó đã trở thành một thứ vũ khí tâm linh. Cô ta có thể gieo vào tâm trí kẻ khác những hạt giống của sự nghi ngờ, khuếch đại những nỗi sợ hãi và lòng đố kỵ thầm kín nhất của họ, biến họ thành con rối mà không cần nói một lời. Lilia đã lột xác từ một kẻ mưu mô thành một nữ phù thủy bóng tối.

Và mục tiêu đầu tiên của cô ta không phải là Kael hay Thea. Cô ta biết, nền tảng sức mạnh lớn nhất, niềm tự hào lớn nhất của Avelina chính là Đội Nữ Vệ Binh Rừng, những con người trung thành tuyệt đối. Lilia quyết định, cô ta sẽ phá hủy "gia đình" mới này của Avelina từ bên trong.


Tại khu tháp canh, không khí huấn luyện vẫn hăng say và đầy kỷ luật. Những nữ binh giờ đây đã là những chiến binh thực thụ, phối hợp với nhau một cách ăn ý.

Nhưng Lilia đã tìm ra được kẽ hở của họ. Đó là Elara, nữ binh đã từng suýt bị loại vì ý chí không đủ kiên định. Dù đã rất cố gắng, nhưng sâu trong lòng, Elara vẫn luôn tự ti, cảm thấy mình kém cỏi hơn so với những người khác, đặc biệt là so với đội trưởng Lyra mạnh mẽ.

Một buổi chiều, khi Elara đang một mình lau chùi cung tên trong kho, Lilia bắt đầu hành động. Từ một khoảng cách rất xa, ẩn mình trong một khu rừng rậm gần đó, Lilia nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ sức mạnh ý chí của mình vào Elara. Cô ta không ra lệnh. Cô ta chỉ "thì thầm" vào những nỗi bất an có sẵn trong lòng cô gái.

"Avelina không thật sự tin tưởng ngươi... Ngươi chỉ là kẻ thừa thãi..."

"Lyra luôn được ca ngợi... còn ngươi mãi mãi chỉ là cái bóng của cô ta..."

"Bọn họ không phải gia đình... Bọn họ đang cười nhạo sự yếu đuối của ngươi sau lưng..."

Những lời thì thầm vô hình, như những con giòi độc, từ từ chui vào tâm trí Elara, gặm nhấm sự tự tin và lòng trung thành của cô. Sự tự ti của cô ta dần biến thành sự oán giận. Sự ngưỡng mộ dành cho Lyra dần chuyển thành lòng đố kỵ cay đắng.

Ngày hôm sau, thảm kịch đã xảy ra.

Trong một buổi tập bắn cung với mục tiêu di động, Lyra đang đứng ở phía trước để chỉ đạo. Theo quy tắc, tất cả mọi người phải chờ lệnh của cô mới được bắn.

Nhưng Elara, lúc này tâm trí đã bị những lời thì thầm hắc ám làm cho mụ mị, nhìn thấy vinh quang của Lyra, nhìn thấy sự ngưỡng mộ của các đồng đội dành cho cô ấy. Một cơn ghen tuông và tức giận vô cớ bùng lên trong lòng cô ta, một cảm xúc mạnh đến mức cô ta không thể kiểm soát.

Trong một khoảnh khắc điên rồ, ngay trước khi Lyra kịp ra lệnh, Elara đã giương cung và buông tên.

VÚT!

Mũi tên không bay về phía bia bắn. Nó bay sượt qua vai Lyra, cắm phập vào một thân cây ngay phía sau. Chỉ cách một gang tấc nữa thôi, nó đã lấy mạng đội trưởng của cô.

Cả trường bắn chết lặng. Mọi người sững sờ nhìn Elara, rồi nhìn Lyra.

Lyra, dù vô cùng sốc, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của một người chỉ huy. Cô lập tức ra lệnh cho hai binh sĩ tước vũ khí và giam Elara lại.

Elara, sau khi bắn đi mũi tên đó, dường như cũng bừng tỉnh. Cô ta nhìn mũi tên đang rung lên trên thân cây, rồi nhìn khuôn mặt kinh ngạc của các đồng đội, mặt cô ta tái mét. "Tôi... tôi không cố ý..." cô ta lắp bắp, "Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy..."


Tin tức được báo về cho Avelina ngay lập tức. Nàng phi ngựa từ dinh thự đến khu tháp canh chỉ trong nửa ngày. Nàng không tỏ ra giận dữ, khuôn mặt nàng lạnh như một tảng băng. Nàng ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra, chỉ còn lại nàng và Elara trong phòng giam.

Elara đang ngồi co ro trong một góc, khóc nức nở. "Tiểu thư... thần thật sự không cố ý... có một cảm giác gì đó... một cơn giận... nó chiếm lấy thần..."

Avelina ngồi xuống đối diện cô gái, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Nàng kích hoạt Thiên Phú Minh Mẫn của mình. Nàng không thấy sự dối trá hay ác ý trong tâm hồn Elara. Thay vào đó, nàng thấy một thứ khác, một thứ nàng đã từng cảm nhận được ở Kael khi hắn đứng cạnh Lilia. Một lớp sương mù màu xám đen, một mớ cảm xúc hỗn loạn, tiêu cực, cảm giác như nó không thuộc về Elara, mà là bị một thế lực bên ngoài cấy vào. Nàng cảm nhận được dư vị ma thuật của Lilia.

Mọi thứ đã sáng tỏ. Đây là một cuộc tấn công. Một cuộc tấn công bằng ma thuật.

"Ta biết," Avelina nói, giọng nói của nàng bất ngờ trở nên dịu dàng, khiến Elara ngẩng lên. "Đây không phải là lỗi của cô, Elara. Cô chỉ là một nạn nhân."

Nàng đứng dậy, quay lưng lại. "Kẻ thù của chúng ta đã thay đổi cách chơi."

Avelina bước ra khỏi phòng giam, Đại úy Marcus và Lyra đã đứng đợi, vẻ mặt đầy lo lắng và chờ đợi một phán quyết.

"Tiểu thư, chúng ta phải xử phạt Elara thật nặng để làm gương!" Lyra nói, dù trong giọng nói vẫn còn sự bàng hoàng.

Avelina lắc đầu. "Không. Elara sẽ không bị trừng phạt. Hãy chăm sóc cho cô ấy. Ta sẽ có một phương pháp để giúp cô ấy thanh lọc lại tinh thần."

Nàng nhìn hai vị chỉ huy thân cận nhất của mình, ánh mắt sắc như dao. "Lilia không còn là một con rắn ẩn mình trong những âm mưu chính trị nữa. Cô ta đã trở thành một bệnh dịch, có khả năng lây lan sự nghi ngờ và thù hận vào chính hàng ngũ của chúng ta bằng những phương thức mà chúng ta không thể nhìn thấy."

"Chúng ta không thể chỉ ngồi ở đây và phòng thủ. Chúng ta không thể chỉ xây dựng kinh tế và quân đội để chống lại một kẻ có thể biến quân lính của chúng ta thành kẻ thù của chính mình."

Avelina bước tới bên một cửa sổ, nhìn ra khu rừng bao la.

"Chúng ta phải tiêu diệt mầm bệnh này tận gốc," nàng nói, giọng nói trầm và đầy tử khí. "Cuộc chiến chính trị ở kinh thành có thể tạm gác lại. Cuộc đi săn thật sự, cuộc đi săn một nữ phù thủy, bây giờ mới chính thức bắt đầu."

Sự bình yên giả tạo đã kết thúc. Cuộc chiến đã được nâng lên một tầm cao mới, nguy hiểm và khó lường hơn rất nhiều. Avelina biết rằng, để chống lại ma thuật, nàng không thể chỉ dựa vào mưu kế. Nàng phải dựa vào sức mạnh của chính mình, và phải tìm ra cách để tiêu diệt Lilia trước khi cô ta kịp đầu độc toàn bộ đội quân mà nàng đã dày công xây dựng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!