Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 117: Chương 117


trước sau

Hương bị sốc. Đầu Hương váng vất vì đau. Hương không tin được chuyện gì nữa. Nếu tất cả những điều mà bà Dung nói đều là sự thật thì Hương đúng là đã bị mất trí rồi.

Hương nói không ra hơi.

- Mẹ..mẹ có biết con lấy tiền ở đâu để mua đống đồ này không ?

Bà Dung tưởng Hương trêu đùa bà. Bà quát.

- Con còn hỏi mẹ nữa. Tối hôm qua, mẹ hỏi con, con nói là do bạn của con cho. Có phải người bạn mà con muốn nhắc đến là anh chàng đẹp trai, dến mến và giàu có lúc sáng không ?

Hương lắp bắp.

- Con...con cũng không biết nữa.

Hương vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo. Hương chẳng hiểu gì cả. Hương nhớ Phong chỉ là người mua điện thoại cho Hương, cậu ta không hề cho tiền Hương mua quần áo.

Hương nhìn xuống đôi giày màu đen, chiếc váy đen mình đang mặc. Vuốt mái tóc đen dài. Hương tự hỏi phải chăng Hương đang mơ, phải chăng tất cả đều chỉ là do Hương tưởng tượng ra.

Hương ngó xung quanh căn phòng. Hương lục tung bàn học của mình. Bà Dung không hiểu nên hỏi.

- Con đang tìm gì thế ?

Hương nói đứt quãng.

- Con..con đang tìm cặp kính cận của con.

- Tối hôm qua khi đi học về con không hề đeo kính. Mẹ tưởng con đã thay đổi kính cận bằng kính sáp tròng.

Hương tìm thấy một hộp đựng mấy cặp kính sáp tròng. Hương há hốc mồm. Đến lúc này, Hương tưởng mình bị mất trí. Hương hoàn toàn mù mờ, hoàn toàn tưởng mình bị điên.

Hương ngồi thụp xuống giường, mở mắt nhắm mắt, hít vào thở ra, Hương đang cố điều chỉnh lại hơi thở và nhịp đập của con tim mình. Hương mong những ác mộng mà Hương đang gặp phải nhanh chóng biến mất.

Hương hé mắt rồi mở ra từ từ. Hương quan sát xung quanh căn phòng, chẳng có gì thay đổi. Hương thở phào nhẹ nhõm, Hương tưởng mình đã trở về với cuộc sống trước kia.

Bà Dung thấy hành động kì lạ của con gái. Bà tưởng Hương bị làm sao, bà vội sờ vào trán Hương.

- Con đâu có bị sốt, sao con hành động kì lạ thế ?

Hương mở bừng mắt nhìn bà Dung. Hương quay sang nhìn tủ áo của mình. Hương bàng hoàng nhận ra, Hương chỉ đang huyền hoặc chính mình. Những bộ quần áo treo trong tủ kia đã đổi khác rồi. Hương đã hoàn toàn vứt bỏ những thứ cũ kĩ, Hương đang dần biến chuyển thành một con người mới.

Ôm lấy đầu, Hương đang tự hỏi bản thân tại sao Hương không nhớ gì cả. Hương hốt hoảng nghĩ. Được hay mình đã bị bệnh mất trí nhớ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!