Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 18: Chương 18


trước sau

Dù Hương là một người chị xấu xí và ngốc nghếc nhưng trong mắt Tuấn, Hương là một người đáng ngưỡng mộ và trân trọng. Hương không oán trách ông Trời, hay oán trách cha mẹ vì đã sinh mình ra với hình hài xấu xí và một trí tuệ không được thông minh.

Mọi điều ở Hương đều không được, thứ duy nhất khiến Hương vẫn còn tiếp tục sống được cho đến tận bây giờ là tính cách lạc quan, yêu đời và luôn tin tưởng vào tương lai. Hương luôn nhìn mọi thứ bằng con mắt dễ chịu. Dù hay bị bắt nạt và bị đối xử bất công nhưng Hương không tìm cách phản kháng lại hay tìm cách trả thù họ.

Hương không muốn sống trong thù hận, không muốn biến thành một kẻ suốt ngày sống trong bóng tối của chính mình. Hương là con người. Dù là một con người không hoàn thiện nhưng chỉ cần còn niềm tin. Hương sẽ có một tương lai tương sáng, sẽ có một cuộc sống bình yên. Hương vẫn luôn tin như thế và sẽ không bao giờ ngừng hy vọng.

Dắt xe vào sân. Hương bảo Tuấn.

- Em đi cất cặp và rửa mặt mũi đi. Chị sẽ nấu cơm trưa.

Tuấn le lưỡi hỏi.

- Chị có nấu được không đó ? Chị thừa biết là chị nấu ăn dở tệ rồi còn gì ?

Hương nhăn mũi.

- Em dám chê chị nấu ăn dở hả ? Em có muốn chị đánh em không ?

- Chị định bắt nạt em khi không có bố mẹ ở nhà hả ? Em không ngờ chị là người độc ác như thế.

Tuấn vừa nói vừa cười. Hương làm mặt giận. Tuấn xếch cặp trên vai rồi phóng thật nhanh vào nhà. Hương dựng chân chống xe. Nở một nụ cười nhẹ nhõm. Hương biết mình đang tìm lại được niềm vui đã mất.

Cất cặp sách, rửa tay chân, đeo tạp dề. Hương bắt đầu nấu bữa trưa. Vừa nấu Hương vừa xem sách dạy nấu ăn.

Hương là một đầu bếp dở tệ. Mặc dù được bà Dung - mẹ Hương dạy bảo chu đáo nhưng Hương vốn là người vụng về lại hay học trước quên sau nên dù đã hơn mười năm trôi qua, tay nghề của Hương vẫn không khá hơn chút nào. Hương là người càng chửu mắng thì càng hay đánh hỏng đồ và hay làm hỏng việc. Bà Dung vì hiểu con gái nên bà đành chịu thua. Bà nghĩ thà để mặc cho Hương tự tìm ra cách còn hơn chỉ bảo mà chẳng được gì.

Người mẹ nào cũng mong con cái của mình thông minh, xinh đẹp và có thể làm dạng danh gia tộc. Hương là đứa con gái duy nhất của bà. Nếu bà xấu xí và vụng về thì không có gì đáng nói, đằng này bà mảnh khảnh, dễ nhìn, ăn nói có duyên. Bà tự hỏi ông Trời tại sao lại để cho Hương không giống bà ở bất cứ điểm gì ?

Mỗi lần đi làm về mệt, nếu người đầu tiên bà nhìn thấy là Tuấn. Bà sẽ mỉm cười. Còn nếu là Hương, bà chỉ cần nhìn vào khuôn mặt với cặp kính to đùng và mái tóc bù xù của Hương là bà lại điên lên. Bà có thể mắng chửu Hương với bất kể lý do gì, kể cả Hương có làm sai hay không ?

Dọn thức ăn lê bàn. Hương gọi Tuấn.

- Chị nấu xong rồi. Ra ăn cơm đi em !

Tiếng của Tuấn vọng ra từ trong phòng riêng.

- Chị chờ em một chút. Em sẽ ra ngay đây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!