Hương ngượng ngùng trả lời.
Bọn sinh viên trong lớp lại được một phen chứng kiến kiểu "tình tứ" giữa hắn và Hương.
Mặc dù họ tò mò muốn chết nhưng không ai dám lên tiếng hỏi mối quan hệ của cả hai là gì ?
Bọn con gái rất căm ghét và ganh tị với Hương. Họ không hiểu bằng cách nào mà Hương có thể khiến công tử nhà họ Cao vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng chịu xuống giọng và chịu đứng ra bênh vực và bảo vệ như thế ?
Thật là một câu hỏi không dễ để trả lời !
Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Hương.
Rung động.
Như gió xuân lướt qua mặt hồ, để lại những vòng tròn sóng mơ hồ ngày càng lan rộng.
Tê dại.
Như chạm phải thứ băng ngàn năm trên núi tuyết xa xôi.
Bừng cháy.
Tựa ngọn lửa vốn âm ỉ đột ngột vút lên, rừng rực cuồng dã lao đi trên thảo nguyên.
Một đôi mắt trong suốt tĩnh lặng, thăm thẳm mênh mông mà bình thản đến cao ngạo.
Đôi môi mềm như hai cánh anh đào mím chặt, hơi thở cùng nhịp tim Hương đang bấn loạn.
Dung nhan Hương không phải tuyệt mỹ nhưng đủ làm hắn lập tức đắm chìm đến mê muội.
Trong đôi mắt vốn lạnh lùng của hắn không ngừng trào dâng một thứ tình cảm rất khó đoán, nửa như đang đánh giá, nửa như đang chiêm ngưỡng, nửa như muốn hút hồn, nửa như muốn chiếm lấy Hương...
Hai đôi tim yêu đang đùa giỡn và vờn nhau trong lồng ngực.
Mặt Hương nóng bừng như phát xốt, quá xấu hổ Hương vội đi nhanh ra khỏi lớp.
Hắn ngơ ngẩn nhìn theo Hương. Trên khuôn mặt hắn vừa xuất hiện hai nét ửng hồng lan tỏa dần đến gò má.
Bọn con gái nhìn hắn như mất hồn. Họ triệt để há hốc miệng, triệt để mở to mắt nhìn hắn.
Có nằm mơ họ cũng không tin được rằng, công tử nhà họ Cao đã thực sự đỏ mặt vì một cô gái được mệnh danh là một con cóc xấu xí và ngu ngốc.
Hình bóng Hương vừa khuất sau cánh cửa lớp, hắn lập tức trở về con người lạnh giá và vô tình, ngọn lửa ấm nóng trong mắt hắn không còn nữa mà thay vào đó là một đôi mắt vô hồn không có cảm xúc.
Trên đời này chỉ có một người con gái có thể khiến hắn cười, hắn rung động, hắn đỏ mặt và chịu xuống nước làm lành là Hương. Ngoài ra không có cô gái nào có thể làm được điều đó.