Sự Vô Tâm Quyến Rũ

Chương 11: Nữ Chính Xuất Hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đây là một trong những nhà hàng sang trọng và đắt đỏ bậc nhất thành phố, nơi mà một bữa ăn có thể bằng cả năm lương của một nhân viên bình thường như Ý Yên kiếp trước. Trong ký ức của Trịnh Kiều Vân, nơi này là địa điểm yêu thích của cô ta để thể hiện đẳng cấp. Còn đối với Ý Yên, đây chỉ là một nơi đắt đỏ một cách không cần thiết.

Cô không ăn mặc lộng lẫy để gây ấn tượng với Mạc Thiên Vũ. Cô chọn một chiếc váy lụa màu xanh navy, thiết kế tối giản nhưng tinh tế, tôn lên làn da trắng và khí chất thanh lịch. Cô xem đây không phải là một cuộc hẹn hò, mà là một trận chiến, và cô cần phải ở trong tư thế thoải mái và tự tin nhất.

Mạc Thiên Vũ đã ngồi đợi sẵn ở một vị trí cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn bao quát cả nhà hàng. Khi Ý Yên bước vào, anh ta không thể không thừa nhận, cô của hôm nay lại mang một vẻ đẹp khác. Không phải vẻ đẹp rực rỡ, phô trương như trước, mà là một vẻ đẹp trầm lắng, bí ẩn và có chiều sâu.

"Em đến đúng giờ," Mạc Thiên Vũ nói, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

"Tôi không thích lãng phí thời gian của người khác, và của cả chính mình," Ý Yên đáp lại, kéo ghế ngồi xuống một cách tự nhiên.

Cuộc đối thoại bắt đầu trong một không khí căng thẳng được che đậy bởi vẻ ngoài lịch sự.

"Nghe nói em đã bắt đầu làm việc ở Trịnh Gia," anh ta bắt đầu, giọng như đang bâng quơ trò chuyện. "Có vẻ em có nhiều mối quan tâm mới dạo này."

"Phụ nữ cũng cần có sự nghiệp riêng để không bị xem là kẻ ăn bám," Ý Yên vừa nói vừa bình thản xem thực đơn, câu trả lời như một mũi tên vô hình nhắm thẳng vào thái độ của anh ta trước đây.

Mạc Thiên Vũ khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh ta đi thẳng vào vấn đề hơn. "Anh rất tò mò, tại sao Trịnh Gia lại đột ngột rút khỏi dự án Vạn Thịnh? Đó là một cơ hội bằng vàng."

"Chuyện kinh doanh của Trịnh Gia, có lẽ không cần Mạc tổng phải bận tâm," cô đáp, không cho anh ta một kẽ hở nào. "Giống như việc tôi muốn hủy hôn, đó là chuyện riêng của tôi vậy."

"Mọi chuyện liên quan đến em, bây giờ đều là chuyện tôi bận tâm."

Câu nói đầy tính chiếm hữu của Mạc Thiên Vũ khiến Ý Yên rùng mình. Ánh mắt anh ta nhìn cô lúc này không còn là sự chán ghét, mà là một sự tìm tòi, một sự săn đuổi của kẻ đi săn đã tìm thấy con mồi thú vị.

Đúng lúc cuộc đối đầu bằng ánh mắt đang diễn ra căng thẳng, một sự náo động nhỏ xảy ra ở bàn kế bên.

"Cô làm cái gì vậy hả? Cô có biết cái váy này của tôi bao nhiêu tiền không?" một người phụ nữ trung niên ăn mặc diêm dúa đang lớn tiếng mắng một cô nhân viên phục vụ. "Chỉ vì một chút nước mà cô làm bẩn hết váy của tôi rồi!"

Cô nhân viên trẻ tuổi mặt tái đi, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn rõ ràng. "Thưa quý khách, thành thật xin lỗi người. Vừa rồi do sàn hơi trơn nên con chỉ vô ý làm văng vài giọt nước lọc thôi ạ, không phải là vết bẩn. Con thật sự xin lỗi vì sự bất tiện này."

Ý Yên liếc mắt nhìn sang. Và cô nhận ra ngay. Cô gái phục vụ có gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn dù đang ngấn nước nhưng vẫn toát lên vẻ quật cường. Đó không ai khác chính là Lâm Ỷ Mộng, nữ chính của cuốn tiểu thuyết.

À, thì ra cô ấy đang làm thêm ở đây. Và đây, chính là một tình tiết kinh điển để hào quang nữ chính tỏa sáng.

Theo lẽ thường, trong một tình huống thế này, nam chính Mạc Thiên Vũ sẽ ra mặt, dùng quyền lực của mình để dẹp tan sự hống hách của vị khách kia, đồng thời bị ấn tượng bởi sự kiên cường, không卑躬屈膝của nữ chính. Một màn gặp gỡ hoàn hảo.

Nhưng Ý Yên nhìn sang Mạc Thiên Vũ, và cô thấy... anh ta hoàn toàn không quan tâm. Ánh mắt anh ta chỉ khẽ liếc sang phía ồn ào một giây với vẻ khó chịu vì bị làm phiền, rồi lại ngay lập tức dán chặt vào Ý Yên, như thể muốn nhìn thấu tâm can của cô.

Toàn bộ sự chú ý của nam chính, giờ phút này, đều nằm trên người "nữ phụ" là cô.

Ý Yên cảm thấy tình hình có chút... hài hước. Cô bình thản nâng ly rượu vang lên, nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục đóng vai khán giả xem kịch. Quản lý nhà hàng nhanh chóng chạy ra giải quyết, và sự việc của Lâm Ỷ Mộng kết thúc một cách chóng vánh, không có bất kỳ màn anh hùng cứu mỹ nhân nào.

Sự xuất hiện của nữ chính, đã trở thành một chi tiết nền không hơn không kém.

Khi không khí yên tĩnh trở lại, Mạc Thiên Vũ lại tiếp tục cuộc "thẩm vấn" của mình, ánh mắt càng lúc càng sắc bén.

"Đừng đánh trống lảng nữa, Trịnh Kiều Vân. Nói cho tôi biết, ai là người đang đứng sau lưng em?"

Ý Yên đặt ly rượu xuống, nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa vô tội lại vừa có chút mỉa mai. Cô đã vô tình cướp mất màn ra mắt của nữ chính, và có vẻ như vị tổng tài này hoàn toàn không nhận ra mình vừa bỏ lỡ "chân ái" của cuộc đời.

Kế hoạch trở thành người qua đường của cô đã thất bại thảm hại. Cô không những không thể tránh xa tâm bão, mà còn đang tự biến mình thành mắt bão.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.