Sự Vô Tâm Quyến Rũ

Chương 12: Nữ Phụ Tỏa Sáng Tại Dạ Tiệc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vài tuần sau cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ ở nhà hàng, Ý Yên nhận được một tấm thiệp mời mạ vàng. Đó là thiệp mời tham dự buổi dạ tiệc thường niên của Hiệp hội Doanh nhân Thành phố, một sự kiện quy tụ toàn bộ giới tinh hoa thương trường. Trong nguyên tác, đây chính là sân khấu để Trịnh Kiều Vân "gốc" làm một màn ghen tuông kinh thiên động địa, khi cô ta thấy Mạc Thiên Vũ có một cuộc trò chuyện ngắn với Lâm Ỷ Mộng (lúc này đi theo sếp của cô ấy). Màn kịch đó đã biến cô ta thành trò cười cho cả giới thượng lưu.

"Lại là một cái bẫy kịch bản," Ý Yên lẩm bẩm.

Ban đầu, cô định từ chối tham dự. Nhưng chủ tịch Trịnh đã đích thân đến phòng cô.

"Kiều Vân, tối nay con đi dự tiệc cùng bố," ông nói, giọng không phải là một lời đề nghị, mà là một sự thông báo. "Con bây giờ cũng là người của Trịnh Gia, cần phải ra ngoài xây dựng quan hệ. Đừng trốn trong nhà mãi."

Ý Yên hiểu đây là cơ hội mà bố cô muốn tạo ra để cô chính thức ra mắt giới kinh doanh với một tư cách mới. Cô không thể từ chối. Nếu không thể trốn tránh, vậy thì phải đối mặt và biến nó thành sân khấu của riêng mình.

Tối hôm đó, Ý Yên không chọn những bộ váy dạ hội diêm dúa, cắt xẻ táo bạo như Trịnh Kiều Vân cũ. Cô chọn một chiếc đầm dài màu xanh ngọc lục bảo, thiết kế đơn giản nhưng vô cùng sang trọng, chất liệu lụa cao cấp ôm lấy cơ thể một cách tinh tế. Mái tóc được búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon dài và đôi hoa tai kim cương nhỏ nhưng tinh xảo. Trang điểm của cô cũng rất nhẹ nhàng, tập trung vào việc làm nổi bật đôi mắt thông minh và sắc sảo.

Khi cô cùng chủ tịch Trịnh bước vào sảnh chính của khách sạn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Những lời xì xầm lại nổi lên.

"Nhìn kìa, Trịnh tiểu thư dạo này thay đổi quá." "Trông cô ta có vẻ... trưởng thành hơn nhỉ? Không còn vẻ đỏng đảnh như trước." "Để xem hôm nay cô ta có bám lấy Mạc tổng như sam nữa không."

Ý Yên hoàn toàn phớt lờ những lời bàn tán đó. Cô khoác tay bố mình, lưng thẳng, mỉm cười một cách xã giao và tự tin. Cô không đi tìm Mạc Thiên Vũ. Thay vào đó, cô chủ động đi cùng bố đến chào hỏi những đối tác quan trọng, những vị chủ tịch lớn tuổi.

Khi một vị giám đốc ngân hàng hỏi về tình hình thị trường bất động sản, trong khi bố cô đang định trả lời, Ý Yên đã mỉm cười lên tiếng trước: "Thưa bác, theo phân tích của cháu, thị trường hiện tại đang có dấu hiệu bão hòa ở phân khúc cao cấp. Có lẽ trong quý tới, dòng tiền sẽ có xu hướng chuyển dịch sang phân khúc nhà ở tầm trung và các dự án ven đô ạ."

Phân tích của cô ngắn gọn, súc tích và có cơ sở, khiến vị giám đốc kia phải gật gù tán thưởng. Chủ tịch Trịnh nhìn con gái mình, ánh mắt đầy vẻ tự hào.

Trong lúc đó, ở một góc khác của bữa tiệc, Mạc Thiên Vũ đang đứng cùng Cố Thanh Phong. Anh ta không thể rời mắt khỏi bóng hình màu xanh ngọc lục bảo kia. Anh ta thấy cô tự tin nói chuyện với những "lão làng" trong giới kinh doanh. Anh ta thấy cô mỉm cười lịch thiệp, nhưng ánh mắt lại luôn giữ một khoảng cách. Anh ta thấy cô hoàn toàn không hề nhìn về phía mình, dù chỉ một lần.

"Cô ấy thay đổi thật rồi," Cố Thanh Phong lên tiếng, ánh mắt anh cũng nhìn về phía Ý Yên với một sự hứng thú không che giấu. "Trông cô ấy rất cuốn hút."

Mạc Thiên Vũ không trả lời, chỉ khẽ siết chặt ly rượu trong tay. Cảm giác khó chịu và một chút gì đó như là... ghen tuông, bắt đầu dâng lên trong lòng anh ta. Người phụ nữ đó, vốn dĩ phải thuộc về anh ta, phải luôn nhìn về phía anh ta, giờ đây lại đang tỏa sáng trong một thế giới của riêng cô, một thế giới không có anh ta.

Đúng lúc này, Lâm Ỷ Mộng xuất hiện. Cô đi cùng vị giám đốc của mình, và họ tiến đến chào hỏi Mạc Thiên Vũ. Nhưng cuộc trò chuyện diễn ra rất chóng vánh và chuyên nghiệp. Mạc Thiên Vũ chỉ gật đầu xã giao, tâm trí anh ta vẫn đang hoàn toàn đặt ở nơi khác.

Màn kịch ghen tuông trong nguyên tác đã không xảy ra. Nữ chính và nam chính lướt qua nhau như hai người xa lạ.

Sân khấu của buổi dạ tiệc tối nay, không thuộc về nam chính bá đạo hay nữ chính lọ lem. Nó thuộc về một nữ phụ đã quyết định không đóng vai của mình nữa. Ý Yên không cần phải làm gì ồn ào. Chỉ bằng sự im lặng, sự tự tin và sự phớt lờ của mình, cô đã trở thành tâm điểm của bữa tiệc, tỏa ra một thứ ánh sáng riêng, vừa quyến rũ vừa khiến người khác phải dè chừng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.