Sau khi đã có kế hoạch rõ ràng, Ý Yên không cho phép mình trì hoãn một giây nào. Hành động đầu tiên, cũng là hành động then chốt nhất, phải được thực hiện ngay lập tức: Hủy hôn.
Cô biết việc này không đơn giản. Hôn ước giữa Trịnh Gia và Mạc Gia đã được định đoạt từ mười năm trước, là một sợi dây liên kết lợi ích mà người lớn hai nhà đã cất công dệt nên. Một Trịnh Kiều Vân "gốc" khóc lóc đòi cưới còn không được, huống chi là một Ý Yên bây giờ đòi hủy. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Thay vì hành động theo cảm tính như nguyên chủ, Ý Yên tiếp cận vấn đề như một cuộc đàm phán kinh doanh. Cô dành cả buổi sáng để lục lọi lại ký ức của Trịnh Kiều Vân, tìm hiểu các điều khoản và những người có liên quan. Sau đó, cô mở tủ quần áo khổng lồ ra.
Trong ký ức, Trịnh Kiều Vân mỗi lần đi gặp Mạc Thiên Vũ đều chọn những bộ váy áo lộng lẫy, cắt xẻ táo bạo nhất với hy vọng thu hút được sự chú ý của anh. Ý Yên khinh khỉnh lướt qua những món đồ đó. Cô chọn một bộ vest nữ màu be, kiểu dáng thanh lịch, chuyên nghiệp, kết hợp với áo sơ mi lụa trắng bên trong. Mái tóc uốn lượn được búi gọn gàng sau gáy. Trang điểm nhẹ nhàng, chỉ đủ để tôn lên đường nét sắc sảo nhưng không quá phô trương. "Bộ giáp" này hoàn hảo cho một buổi đàm phán.
Cô không gọi vào số di động của Mạc Thiên Vũ. Cô gọi thẳng đến số máy bàn của thư ký tổng tài Mạc Thị.
"Xin chào, tôi là Trịnh Kiều Vân. Tôi muốn đặt một lịch hẹn với Mạc tổng để bàn chuyện quan trọng."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, có lẽ vì quá bất ngờ trước giọng điệu chuyên nghiệp và xa cách này. Thư ký nhanh chóng sắp xếp một cuộc hẹn cho cô vào hai giờ chiều cùng ngày.
Đúng hai giờ, Ý Yên bước vào sảnh chính của Mạc Thị. Tòa nhà chọc trời bằng kính và thép là một biểu tượng cho quyền lực của Mạc Thiên Vũ. Ngay khi cô xuất hiện, mọi ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía cô, kèm theo những lời xì xầm bàn tán. Ai mà không biết Trịnh đại tiểu thư, vị hôn thê nổi tiếng phiền phức và hay ghen tuông của Mạc tổng? Họ đều đang chờ xem hôm nay cô lại định diễn vở kịch nào đây.
Nhưng Ý Yên chỉ lướt qua tất cả bằng một dáng vẻ bình thản, lưng thẳng, cằm hơi nâng lên, toát ra một khí chất lạnh lùng và tự tin. Cô đi thẳng đến thang máy dành riêng cho ban lãnh đạo.
Cánh cửa phòng tổng tài mở ra. Mạc Thiên Vũ đang ngồi sau bàn làm việc, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, hoàn toàn không có ý định ngẩng lên. Sự khinh thường và thiếu kiên nhẫn của anh ta gần như không thèm che giấu.
"Lại có chuyện gì?" Anh ta hỏi, giọng nói lạnh như băng, không một chút cảm xúc.
Ý Yên không để tâm đến thái độ của anh ta. Cô đi thẳng đến ghế đối diện, ngồi xuống, đặt túi xách sang một bên.
"Mạc Thiên Vũ, tôi đến đây hôm nay để bàn về một việc." Giọng cô đều đều, bình tĩnh. "Chúng ta, hủy hôn đi."
Ngón tay đang lướt trên bàn phím của Mạc Thiên Vũ khựng lại. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, một tia nhìn sắc bén quét qua người cô. Anh ta nghĩ đây lại là một chiêu trò lạt mềm buộc chặt mới của cô.
"Cô lại giở trò gì nữa đây, Trịnh Kiều Vân?"
"Tôi không giở trò gì cả. Tôi đang rất nghiêm túc," Ý Yên nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút né tránh. "Hôn ước này, tôi muốn hủy bỏ."
Lúc này Mạc Thiên Vũ mới thực sự quan sát cô. Bộ vest trang nhã thay cho những chiếc váy hở hang. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thay vì lớp son phấn đậm cộp. Và quan trọng nhất là đôi mắt. Đôi mắt trước kia luôn nhìn anh với sự si mê, ngưỡng mộ, thậm chí là van nài, giờ đây lại phẳng lặng như mặt hồ, không một gợn sóng. Nó trong veo, xa cách, giống như ánh mắt của một đối tác kinh doanh xa lạ.
Sự thay đổi này quá đột ngột, khiến sự nghi ngờ trong lòng Mạc Thiên Vũ dâng lên.
"Cô nghĩ hôn ước giữa Mạc Gia và Trịnh Gia là trò đùa của cô sao?" Anh ta nhếch môi, giọng đầy mỉa mai.
"Chính vì nó không phải trò đùa nên tôi mới muốn kết thúc nó," Ý Yên đáp lại một cách logic. "Mạc Thị bây giờ đã là một đế chế, không cần đến sự hỗ trợ của Trịnh Gia. Trịnh Gia chúng tôi cũng có hướng đi riêng. Duy trì một mối quan hệ không có tình yêu, chỉ dựa trên lợi ích vốn đã không còn nhiều giá trị, chỉ gây thêm phiền phức không đáng có cho cả hai bên. Hủy hôn là phương án tốt nhất."
Mạc Thiên Vũ hoàn toàn sững sờ. Người phụ nữ luôn miệng nói yêu anh đến chết đi sống lại, giờ lại đang phân tích lợi ích và phiền phức với anh?
Anh ta dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau, ánh mắt trở nên sâu thẳm, khó dò. Sự khó chịu ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một sự hứng thú và tò mò không thể che giấu. Anh ta muốn xem, rốt cuộc cô gái này đang âm mưu điều gì.
"Chuyện này không phải cô nói hủy là hủy được." Anh ta nói, giành lại thế chủ động. "Để tôi xem xét."
"Được. Tôi chờ tin của Mạc tổng."
Ý Yên đứng dậy, khẽ gật đầu một cách lịch sự rồi quay người bước ra khỏi phòng, không một lần ngoảnh đầu lại.
Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại. Mạc Thiên Vũ vẫn ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thật sự suy nghĩ về vị hôn thê của mình. Anh cầm điện thoại nội bộ lên.
"Thư ký Kim, cho người điều tra xem gần đây, Trịnh Kiều Vân đã gặp những ai, và làm những gì. Báo cáo chi tiết cho tôi."
Trò chơi đã bắt đầu. Nhưng Mạc Thiên Vũ không biết rằng, anh không còn là người kiểm soát ván cờ này nữa.