Sự Vô Tâm Quyến Rũ

Chương 6: "Phú Bà" Tập Sự


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua trong sự chờ đợi. Thứ hai tới, Ý Yên sẽ chính thức đến Trịnh Gia nhậm chức "trợ lý tiểu thư". Cô biết đây là một bước quan trọng, nhưng trong lòng người từng lăn lộn với deadline và KPI như cô, một suy nghĩ thực tế hơn luôn hiện hữu: không thể bỏ hết trứng vào một giỏ.

Dù có cứu được Trịnh Gia hay không, cô vẫn cần một con đường lui cho riêng mình. Dựa dẫm vào gia đình cũng là một loại rủi ro. Cô cần có vốn riêng, một quỹ đen, một tài sản mà không ai có thể động đến. Trong thế giới tiểu thuyết đầy rẫy những biến số này, tiền trong tài khoản của chính mình mới là sự an toàn tuyệt đối nhất.

Nghĩ là làm. Ý Yên bắt đầu kiểm kê lại "di sản" mà Trịnh Kiều Vân để lại. Quần áo, túi xách, giày dép hàng hiệu chất đầy mấy căn phòng. Trang sức kim cương, đồng hồ phiên bản giới hạn xếp trong két sắt. Và quan trọng nhất, một vài thẻ tín dụng không giới hạn hạn mức cùng một tài khoản ngân hàng với số tiền tiêu vặt hàng tháng đủ để một gia đình bình thường sống cả năm.

Với Trịnh Kiều Vân, đây là công cụ để hưởng thụ. Với Ý Yên, đây là vốn liếng ban đầu.

Nhưng đầu tư vào đâu bây giờ? Cô không thể mù quáng ném tiền ra cửa sổ. Cô cần một cơ hội chắc thắng. Và lợi thế lớn nhất của cô chính là biết trước tương lai, hay nói đúng hơn, là biết trước những tình tiết phụ trong kịch bản.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình về cuốn tiểu thuyết "Bá Chủ và Nàng Thơ Lọ Lem". Ngoài những tình tiết yêu đương sến súa, tác giả thỉnh thoảng cũng thêm vào vài chi tiết về bối cảnh kinh tế để câu chuyện có vẻ thực tế hơn. Ý Yên cố gắng nhớ lại những chi tiết đó.

Và rồi, một cái tên lóe lên trong đầu cô. "VisionTech".

Đó là một công ty công nghệ nhỏ, chỉ được nhắc đến một cách qua loa trong truyện. Nó được miêu tả là một startup về trí tuệ nhân tạo đang trên bờ vực phá sản, nhưng sau này lại bất ngờ được một tập đoàn công nghệ lớn của Mỹ thâu tóm với giá trên trời, gây ra không ít khó khăn cho Mạc Thị khi tập đoàn đó trở thành đối thủ.

Ý Yên lập tức mở laptop, tra cứu thông tin về VisionTech. Mọi thứ đúng như trong truyện. Báo chí tài chính đánh giá công ty này rất tiêu cực, giá cổ phiếu đang ở mức thấp kỷ lục. Nhưng Ý Yên biết, đây không phải là một công ty rác. Đây là một con rồng đang ngủ say.

Cô cần tiền mặt. Bán đi những chiếc túi xách hay trang sức quá lộ liễu và có thể khiến bố mẹ nghi ngờ. Cô chọn một cách tinh tế hơn.

"Mẹ ơi," cô nói với bà Trịnh trong bữa ăn. "Con dạo này thấy mình trưởng thành hơn, không còn thích mấy thứ màu mè nữa. Con định sắp xếp lại phòng, bán bớt đi vài món đồ trang sức cũ và túi xách ít dùng để làm từ thiện, cũng là để cho phòng gọn gàng hơn. Mẹ thấy được không ạ?"

Bà Trịnh nghe con gái nói vậy thì mừng rơi nước mắt. Con gái bà cuối cùng cũng đã biết suy nghĩ. Bà không những đồng ý mà còn giúp cô liên hệ với một dịch vụ mua bán đồ hiệu cao cấp rất kín đáo.

Vài ngày sau, một khoản tiền lớn được chuyển vào tài khoản riêng của Ý Yên. Cô lập tức mở một tài khoản chứng khoán và dùng gần như toàn bộ số tiền đó để mua cổ phiếu của VisionTech. Người môi giới còn gọi điện cảnh báo cô về sự rủi ro của mã cổ phiếu này, nhưng cô chỉ bình thản đáp: "Cứ làm theo lời tôi."

Cô đã đặt cược. Giờ là lúc chờ đợi.

Hai tuần sau, khi Ý Yên đang bắt đầu làm quen với công việc ở Trịnh Gia, một tin tức gây chấn động giới công nghệ được tung ra. VisionTech công bố đã phát triển thành công một thuật toán AI đột phá có khả năng ứng dụng rộng rãi. Gần như ngay lập tức, một quỹ đầu tư lớn từ Thung lũng Silicon tuyên bố sẽ rót vốn vào công ty.

Giá cổ phiếu của VisionTech, từ một mã cổ phiếu "rác", bỗng chốc bay lên trời như một tên lửa. Nó tăng gấp năm, rồi gấp mười lần chỉ trong vòng vài phiên giao dịch.

Ngồi trong phòng làm việc mới của mình ở Trịnh Gia, Ý Yên lặng lẽ mở ứng dụng chứng khoán trên điện thoại. Cô nhìn vào con số lợi nhuận màu xanh lá đang nhảy múa trên màn hình. Một nụ cười mãn nguyện và đầy tự tin nở trên môi cô.

Đây là niềm vui của việc kiểm soát được vận mệnh. Cô bán đi một nửa số cổ phiếu để thu hồi vốn và lợi nhuận, phần còn lại tiếp tục để đó. Quỹ đen của cô giờ đã trở nên vô cùng vững chắc.

Cô không còn là Trịnh Kiều Vân chỉ biết ngửa tay xin tiền. Cô là Ý Yên, một "phú bà" tập sự đã có trong tay vốn liếng và sự tự tin để đối mặt với bất kỳ cơn bão nào sắp ập đến. Cuộc sống an yên của cô, đã có một nền móng vững chắc đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.