Gần một tháng trôi qua kể từ ngày Ý Yên bắt đầu làm việc tại Trịnh Gia. "Trợ lý tiểu thư" giờ đã trở thành một nhân vật không thể xem thường trong phòng Kế hoạch Chiến lược. Cô ít nói, không bao giờ tham gia vào những chuyện phiếm, nhưng mỗi khi phát biểu trong các cuộc họp, ý kiến của cô đều vô cùng sắc sảo và đi thẳng vào vấn đề, khiến các trưởng phòng kỳ cựu cũng phải bất ngờ.
Chủ tịch Trịnh Hùng quan sát sự thay đổi của con gái mình, trong lòng vừa vui mừng vừa không khỏi kinh ngạc. Ông bắt đầu cho cô tham gia vào những cuộc họp cấp cao hơn, muốn xem khả năng của cô đến đâu. Và chính trong một cuộc họp như vậy, cái tên mà Ý Yên lo sợ nhất cuối cùng cũng xuất hiện.
"…Về dự án liên doanh xây dựng khu phức hợp công nghệ cao, đối tác chiến lược của chúng ta, tập đoàn Vạn Thịnh, đã gửi bản đề án cuối cùng. Tuần tới tôi và chủ tịch Triệu sẽ chính thức ký kết."
Cái tên "Vạn Thịnh" và "chủ tịch Triệu" vang lên như một tiếng sét giữa trời quang trong đầu Ý Yên. Đây rồi! Con cá mập lớn nhất, kẻ phản diện cuối cùng của tuyến truyện thương trường, kẻ đã trực tiếp đẩy Trịnh Gia đến chỗ phá sản.
Trong nguyên tác, chủ tịch Triệu, một người bạn làm ăn lâu năm của ông Trịnh, đã vẽ ra một dự án liên doanh vô cùng béo bở. Nhưng đó chỉ là một cái bẫy. Sau khi Trịnh Gia đã dồn gần hết vốn liếng và công nghệ cốt lõi vào, Vạn Thịnh đột ngột rút lui, cuỗm theo cả công nghệ lẫn khách hàng quan trọng, để lại cho Trịnh Gia một cái vỏ rỗng và một món nợ khổng lồ.
Ý Yên nắm chặt tay dưới gầm bàn, mồ hôi lạnh túa ra. Lần này, một lời nói bâng quơ hay một tin đồn sẽ không có tác dụng. Đây là một dự án đã được ấp ủ gần một năm, với sự tin tưởng tuyệt đối của bố cô dành cho "bạn hiền". Cô cần một kế hoạch, một cú đấm đủ mạnh để thức tỉnh ông.
Tối hôm đó, cô xin phép mang toàn bộ hồ sơ dự án Vạn Thịnh về nhà nghiên cứu. Cô tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày cuối tuần, đọc không sót một chữ. Cô không phải là chuyên gia, nhưng với tư duy logic của một người hiện đại và lợi thế biết trước kết quả, cô có thể nhìn ra những lỗ hổng chết người mà những người trong cuộc vì quá lạc quan đã bỏ qua.
Cô bắt đầu viết một bản báo cáo phân tích rủi ro của riêng mình. Cô không hề nhắc đến hai chữ "phản bội". Cô tấn công vào chính bản đề án, một cách chuyên nghiệp và khách quan.
Điểm thứ nhất: Dự báo tài chính quá lạc quan, không tính đến các yếu tố biến động của thị trường có thể xảy ra trong 2-3 năm tới. Điểm thứ hai: Điều khoản chuyển giao công nghệ quá lỏng lẻo, tạo điều kiện cho đối tác tiếp cận công nghệ lõi của Trịnh Gia mà không có sự ràng buộc pháp lý chặt chẽ. Điểm thứ ba: Cơ cấu góp vốn của liên doanh bất hợp lý, Trịnh Gia phải chịu phần lớn rủi ro về tài chính trong giai đoạn đầu.
Từng điểm một được cô phân tích và đưa ra dẫn chứng. Bản báo cáo dài gần hai mươi trang, được trình bày một cách chuyên nghiệp.
Sáng thứ hai, cô xin gặp riêng chủ tịch Trịnh.
"Thưa bố, con biết con chỉ là người mới, phận làm con không nên can dự quá sâu. Nhưng con đã xem kỹ đề án hợp tác với Vạn Thịnh và có một vài điểm lo ngại, mong bố xem xét."
Cô đặt bản báo cáo của mình lên bàn.
Ông Trịnh Hùng hơi cau mày. Ông không vui. "Dự án này đã được đội ngũ của bố thẩm định rất kỹ. Con thì biết gì về những chuyện này?"
"Bố cứ xem qua một lần đi ạ. Nếu con nói sai, bố có thể mắng con sau." Ý Yên bình tĩnh đáp.
Nể con gái, ông Trịnh cầm bản báo cáo lên đọc. Ban đầu, ông chỉ lướt qua với thái độ xem cho có lệ. Nhưng càng đọc, nét mặt ông càng thay đổi. Sự thờ ơ biến thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc chuyển sang nghiêm trọng. Những luận điểm mà Ý Yên đưa ra, những rủi ro mà cô vạch rõ, đều là những vấn đề có thật. Chúng được che đậy rất khéo léo bởi những con số lợi nhuận khổng lồ, khiến đội ngũ của ông đã vô tình bỏ qua.
Ông đặt bản báo cáo xuống, nhìn con gái mình như nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Sự sắc bén và tầm nhìn này, tuyệt đối không thể có ở một đứa trẻ chỉ biết ăn chơi.
"Bố cần thời gian," ông nói, giọng trầm xuống. "Cứ để bản báo cáo của con ở đây."
Ý Yên lặng lẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng. Cô biết mình đã làm tất cả những gì có thể.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, chủ tịch Trịnh một mình ngồi đó, lưng toát mồ hôi lạnh. Ông nhìn bản đề án hào nhoáng của Vạn Thịnh, rồi lại nhìn vào bản phân tích đầy rủi ro của con gái mình. Lời cảnh báo về công ty Thịnh Phát lần trước lại hiện về. Sự trùng hợp này quá đáng sợ.
Ông nhấc điện thoại nội bộ lên, giọng nói không còn bình tĩnh nữa.
"Trưởng phòng Pháp chế và giám đốc Tài chính vào phòng tôi ngay lập tức. Hủy tất cả các cuộc hẹn chiều nay. Chúng ta cần phải thẩm định lại toàn bộ dự án Vạn Thịnh!"
Cú đặt cược lớn nhất của Ý Yên đã được tung ra. Tương lai của Trịnh Gia, và vận mệnh của chính cô, giờ đây đang nằm trong tay người đàn ông quyền lực nhất gia đình này.