Việc trở thành một "trợ lý chiến lược" không hề nhàn rỗi như mọi người tưởng. Để nhanh chóng nắm bắt tình hình công ty và chứng tỏ năng lực, Ý Yên đã vùi đầu vào công việc. Cô đọc hết các báo cáo, phân tích các số liệu, làm quen với từng dự án. Thêm vào đó là sự căng thẳng khi phải liên tục đề phòng Mạc Thiên Vũ và tính toán từng bước đi để thay đổi vận mệnh.
Sau hơn một tuần hoạt động với công suất tối đa, cơ thể của Trịnh Kiều Vân, vốn được nuông chiều từ nhỏ, bắt đầu biểu tình. Ý Yên thường xuyên bị những cơn đau đầu âm ỉ và mất ngủ vào ban đêm.
Bà Trịnh thấy con gái dạo này xanh xao, lại hay ôm đầu thì lo sốt vó. "Con xem con kìa, mới đi làm có mấy hôm mà đã tiều tụy thế này. Phải đi khám ngay! Mẹ đã hẹn cho con một bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện quốc tế rồi."
Ý Yên vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng thật sự của mẹ, và cũng cảm thấy cơ thể mình cần được nghỉ ngơi, cô liền đồng ý. "Dạ, con nghe lời mẹ."
Bệnh viện quốc tế nằm ở trung tâm thành phố, sạch sẽ, hiện đại và vô cùng yên tĩnh. Không khí ở đây hoàn toàn khác với sự xô bồ bên ngoài. Khi y tá gọi đến tên "Trịnh Kiều Vân", Ý Yên bình thản đứng dậy bước vào phòng khám.
Bên trong phòng, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi sau bàn làm việc. Anh ta ngẩng đầu lên khi cô bước vào. Ý Yên khẽ sững lại một giây. Dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn phải công nhận "dàn nhân vật" trong cuốn tiểu thuyết này thực sự có chất lượng quá cao. Nếu Mạc Thiên Vũ là một tảng băng sắc bén, thì người đàn ông trước mặt cô lại giống như một cơn gió xuân ấm áp. Anh ta có một gương mặt hiền hòa, đôi mắt sáng và nụ cười rất dịu dàng.
Đây chắc chắn là bác sĩ Cố Thanh Phong, nam phụ quốc dân trong truyện.
Về phía Cố Thanh Phong, khi nhìn thấy tên bệnh nhân trên lịch hẹn, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một ca khám bệnh khó khăn. Anh là bạn thân của Mạc Thiên Vũ, và đã nghe Thiên Vũ phàn nàn không biết bao nhiêu lần về sự phiền phức, đỏng đảnh và vô lý của vị hôn thê này. Nhưng người con gái đang bước vào lại hoàn toàn khác. Cô mặc một chiếc váy công sở đơn giản, trang nhã, phong thái điềm tĩnh, và khi ngồi xuống, cô còn khẽ gật đầu chào anh.
"Chào bác sĩ."
"Chào cô," Thanh Phong mỉm cười, sự đề phòng trong anh vơi đi một nửa. "Cô cảm thấy không khỏe ở đâu?"
"Dạo này tôi hay bị đau đầu và khó ngủ, có lẽ do hơi căng thẳng." Ý Yên trả lời một cách rõ ràng, rành mạch, không một chút làm mình làm mẩy.
Cuộc thăm khám diễn ra rất suôn sẻ. Cố Thanh Phong hỏi han rất kỹ lưỡng và dịu dàng, còn Ý Yên thì trả lời một cách hợp tác và lịch sự. Cô cảm thấy sự căng thẳng của mình dường như cũng tan biến đi ít nhiều trước giọng nói trầm ấm và thái độ ân cần của anh. Đây đúng là cảm giác mà một bệnh nhân cần khi gặp bác sĩ, hoàn toàn trái ngược với cảm giác căng như dây đàn mỗi khi cô phải đối mặt với Mạc Thiên Vũ.
Sau khi khám xong, Thanh Phong kết luận: "Cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, chủ yếu là do làm việc quá sức và stress. Tôi sẽ kê một ít vitamin và thuốc bổ. Quan trọng là cô cần nghỉ ngơi hợp lý, cố gắng thư giãn đầu óc."
Anh đưa đơn thuốc cho cô, rồi bất chợt nói thêm: "Mẹ tôi và bà Trịnh là bạn thân. Nghe mẹ tôi kể về cô nhiều. Rất vui được gặp cô, Trịnh tiểu thư."
"Cứ gọi tôi là Kiều Vân được rồi ạ," Ý Yên nhận lấy đơn thuốc, mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn bác sĩ nhiều."
Nụ cười đó, không phải là nụ cười kiêu ngạo hay giả tạo mà anh từng tưởng tượng. Nó nhẹ nhàng và có chút xa cách, nhưng lại rất chân thành. Cố Thanh Phong hoàn toàn không thể kết nối người phụ nữ lịch thiệp, dễ chịu này với "yêu nữ" mà Mạc Thiên Vũ hay miêu tả.
Khi Ý Yên rời khỏi phòng khám, anh vẫn còn nhìn theo. Anh cầm bệnh án lên, nhìn vào cái tên "Trịnh Kiều Vân" và khẽ nhíu mày. Có lẽ, những lời đồn không phải lúc nào cũng đúng.
Còn Ý Yên, sau khi rời khỏi bệnh viện, cô cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô nghĩ về vị bác sĩ ấm áp kia. Trong lòng cô thầm ghi chú: "Cố Thanh Phong, nam phụ dịu dàng, tính cách tốt, không có kết cục xấu trong truyện. Có thể kết giao làm bạn."
Cuộc gặp gỡ tình cờ này đã mở ra cho cô một mối quan hệ tiềm năng mới trong thế giới xa lạ này. Một mối quan hệ không dựa trên sự tính toán hay đề phòng, mà dựa trên sự tử tế và cảm tình đơn thuần. Đó là một cơn gió mát lành trong cuộc chiến sinh tồn đầy căng thẳng của cô.