Cơn mưa axit lạnh lẽo của thành phố S xối xả lên tấm kính cửa sổ ọp ẹp của căn phòng gác mái, tạo nên những vệt loang lổ như những giọt nước mắt dơ bẩn. Bên trong, Lê Thanh Vy nằm co quắp trên sàn nhà, hơi thở yếu ớt tựa làn khói mỏng sắp tan vào không khí. Máu từ vết thương trên trán đã khô lại, hòa cùng bụi bặm, tạo thành một mảng màu sẫm ghê rợn.
Đã ba ngày rồi cô chưa có gì bỏ vào bụng. Cơn đói cồn cào, cái lạnh thấm vào xương tủy, nhưng tất cả đều không thể sánh bằng nỗi đau đang gặm nhấm tâm hồn cô. Cô, Lê Thanh Vy, đại tiểu thư của Lê gia, một thiên tài hội họa từng được kỳ vọng sẽ làm rạng danh gia tộc, giờ đây lại chết dần chết mòn trong một xó xỉnh không ai hay biết.
Tiếng giày cao gót thanh lịch vang lên ngoài cửa, cắt ngang sự tĩnh mịch đến đáng sợ. Cánh cửa được đẩy ra, và một bóng hình xinh đẹp, thanh thuần như đóa bạch liên bước vào. Đó là Lê Hạ Vy, người em gái cùng cha khác mẹ mà cô đã từng yêu thương, bảo bọc.
“Chị,” Hạ Vy cất giọng ngọt ngào, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự đắc thắng và khinh bỉ không hề che giấu. “Xem chị kìa, thật thảm hại. Giống hệt một con chó hoang sắp chết.”
Thanh Vy cố gắng gượng dậy, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện. “Tại sao…?” Giọng cô khàn đặc, vỡ nát.
Hạ Vy bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo nhưng lại sắc như dao. “Tại sao ư? Chị còn dám hỏi tại sao? Tại chị quá ngu ngốcไง. Chị là thiên tài thì sao chứ? Có tài mà không có não thì cũng chỉ là công cụ cho người khác mà thôi.”
Cô ta ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Thanh Vy, thì thầm như rắn độc. “Tất cả những bức tranh làm nên tên tuổi của em, những giải thưởng danh giá, vị trí ‘nữ thần hội họa’ mà mọi người tung hô… đều là của chị đó. Em chỉ mượn một chút tài năng của chị thôi, nhưng xem ra em sử dụng nó tốt hơn chị nhiều. Giờ đây, em là họa sĩ thiên tài Lê Hạ Vy, còn chị, chị là cái gì? Một kẻ bất tài, nghiện ngập, nỗi nhục của gia tộc. Cha cũng đã từ mặt chị rồi.”
Từng lời, từng chữ của Hạ Vy như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã đầy thương tích của Thanh Vy. Hóa ra, tất cả chỉ là một vở kịch. Sự quan tâm giả tạo, những lời động viên ngọt ngào, tất cả đều là lừa dối. Em gái cô đã đánh cắp cuộc đời cô, danh tiếng của cô, và cả người đàn ông cô yêu.
“Mạnh Khôi… anh ấy…” Thanh Vy thều thào.
“Anh Khôi ư?” Hạ Vy cười lớn hơn. “Anh ấy sắp cầu hôn em rồi. Anh ấy nói, người như chị không xứng đáng với tình yêu của anh ấy. Một người phụ nữ vừa bất tài vừa có nhân cách mục nát.”
Cứu rỗi cuối cùng cũng sụp đổ. Thanh Vy nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má lạnh cóng. Cô đã thua, thua một cách thảm hại. Cô đã dùng cả cuộc đời để làm nền cho sự tỏa sáng của một kẻ khác. Giá như… giá như có thể làm lại từ đầu.
Ý thức của cô dần chìm vào bóng tối vô tận. Cái lạnh bao trùm lấy cơ thể, và rồi, tất cả chìm vào im lặng.
…
“A!”
Lê Thanh Vy bật người dậy, thở hổn hển. Lồng ngực phập phồng dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Cô hoảng hốt nhìn quanh.
Đây không phải là căn gác mái hôi hám, bẩn thỉu. Đây là phòng ngủ của cô ở Lê gia. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua rèm cửa màu kem, chiếu lên tấm thảm lông mềm mại. Trên bàn học, chồng sách vở vẫn còn nguyên vẹn, bên cạnh là bộ dụng cụ vẽ mà cha đã tặng cô vào sinh nhật.
Cô run rẩy đưa tay lên sờ trán. Không có vết thương, chỉ có làn da mịn màng. Cô nhìn vào lòng bàn tay mình, những ngón tay thon dài, không hề có những vết chai sạn và sẹo do làm việc quá sức.
Một cảm giác khó tin đến hoang đường dâng lên trong lòng. Cô vội vã chộp lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Màn hình sáng lên, hiển thị dòng chữ: Thứ Hai, ngày 15 tháng 9.
Năm cô mười tám tuổi.
Thanh Vy sững sờ. Cô đã… trùng sinh? Trở lại thời điểm mười năm trước, cái tuổi mà mọi bi kịch vẫn chưa thực sự bắt đầu.
Ký ức của kiếp trước ùa về như một cơn lũ, rõ ràng đến từng chi tiết. Nỗi đau, sự phản bội, cái chết cô độc trong căn gác lạnh lẽo… tất cả đều chân thực đến đáng sợ. Nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi, nhưng lần này không phải vì yếu đuối, mà vì được ban cho một cơ hội thứ hai.
Cô nhìn vào gương. Cô gái trong gương có một khuôn mặt xinh đẹp nhưng còn non nớt, đôi mắt to tròn vẫn còn trong veo, chưa nhuốm màu tang thương. Nhưng sâu thẳm bên trong đôi mắt ấy, một ngọn lửa lạnh lẽo đã được thắp lên.
Lê Thanh Vy của kiếp này, sẽ không còn là cô gái ngây thơ, mềm yếu mặc người khác chà đạp. Nỗi đau khổ và sự phản bội đã tôi luyện cô thành một người khác. Mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn, và tàn nhẫn hơn.
“Lê Hạ Vy,” cô thì thầm tên của kẻ thù, giọng nói lạnh như băng. “Mẹ con các người đã cướp đi những gì của tôi, kiếp này, tôi sẽ bắt các người phải trả lại cả vốn lẫn lời.”
Cô không còn khao khát sự công nhận hời hợt từ gia đình hay bất cứ ai. Mục tiêu của cô rất rõ ràng: không tranh giành, không hãm hại, nhưng nhất định phải lấy lại những gì thuộc về mình, vạch trần bộ mặt thật của Lê Hạ Vy, và quan trọng hơn cả, sống một cuộc đời rực rỡ đúng với tài năng thiên bẩm của mình.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Một cuộc đời mới, một ván cờ mới. Lần này, cô sẽ là người nắm giữ quân cờ, và kẻ thua cuộc, nhất định không phải là cô. Cuốn phim bi kịch của kiếp trước đã kết thúc, và giờ là lúc cô tự tay viết nên một kịch bản hoàn toàn khác cho cuộc đời mình. Một kịch bản mà ở đó, Lê Thanh Vy sẽ là nhân vật chính tỏa sáng rực rỡ nhất.