sủng ái của thiên tài

Chương 2: Con Cờ Bị Vứt Bỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên, theo sau là giọng nói dịu dàng đến mức giả tạo của Lê Hạ Vy. "Chị hai, chị dậy chưa? Mẹ và em vào được không?"

Thanh Vy khẽ nhếch môi cười lạnh. Vở kịch bắt đầu rồi đây. "Vào đi," cô đáp, giọng bình thản không chút gợn sóng.

Cánh cửa mở ra. Lê Hạ Vy, trong bộ váy trắng tinh khôi, trông như một thiên thần nhỏ, bước vào cùng với mẹ kế của cô, bà Trương Mỹ Lệ. Bà ta khoác trên người bộ đồ ở nhà sang trọng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được nét tính toán trong đôi mắt.

"Thanh Vy, sao giờ này con còn chưa xuống ăn sáng? Con xem, Hạ Vy nó dậy từ sớm chuẩn bị đi học rồi này," bà Mỹ Lệ cất giọng trách móc nhẹ nhàng, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự không hài lòng.

Kiếp trước, nghe những lời này, Thanh Vy sẽ lập tức cảm thấy tội lỗi và vội vàng xin lỗi. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Cô lười biếng ngồi trên giường, nhìn hai mẹ con họ diễn kịch.

Hạ Vy bước tới bên giường, lo lắng hỏi: "Chị hai, sắc mặt chị không tốt lắm. Tối qua chị lại thức khuya vẽ tranh sao? Chị phải giữ gìn sức khỏe chứ."

"Không sao," Thanh Vy đáp gọn lỏn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hạ Vy, sắc bén như dao. Bị cái nhìn đó làm cho giật mình, Hạ Vy bất giác lùi lại một bước. Ánh mắt của chị hai hôm nay sao lại đáng sợ như vậy?

Bà Mỹ Lệ nhận ra sự khác thường, liền lên tiếng đổi chủ đề: "Thanh Vy, hôm qua mẹ có nhờ con phác thảo giúp một mẫu thiết kế trang sức cho buổi tiệc từ thiện sắp tới, con làm xong chưa?"

Thanh Vy nhướng mày. Ra là vậy. Đây chính là khởi đầu cho chuỗi ngày cô trở thành công cụ vẽ vời miễn phí cho hai mẹ con họ. Kiếp trước, cô đã thức trắng hai đêm để hoàn thành bản phác thảo đó, để rồi bà Mỹ Lệ mang đi khoe khoang khắp nơi rằng đó là ý tưởng của Hạ Vy, con gái bà ta thật tài hoa.

"Con quên mất," Thanh Vy thản nhiên nói dối. "Tối qua con hơi mệt nên ngủ sớm."

Sắc mặt bà Mỹ Lệ lập tức sa sầm. "Quên? Thanh Vy, con biết buổi tiệc đó quan trọng với mẹ thế nào mà! Mẹ đã hứa với các phu nhân khác là sẽ mang một món đồ độc nhất vô nhị đến đấu giá rồi."

"Vậy ạ?" Thanh Vy giả vờ ngạc nhiên. "Con tưởng mẹ chỉ nhờ con vẽ chơi thôi. Thiết kế trang sức đâu phải chuyên môn của con. Sao mẹ không để Hạ Vy làm? Em ấy chẳng phải luôn được khen là có năng khiếu nghệ thuật bẩm sinh sao?"

Một câu nói của cô đã đẩy quả bóng trách nhiệm sang cho Lê Hạ Vy. Hạ Vy bối rối, lắp bắp: "Em... em đâu có giỏi bằng chị hai."

"Khiêm tốn quá rồi," Thanh Vy cười như không cười. "Em không cần giấu tài đâu. Cứ thử đi, biết đâu lại tạo ra một kiệt tác."

Bà Mỹ Lệ nhìn con gái mình, rồi lại nhìn Thanh Vy, trong lòng tức giận nhưng không thể phát tác. Đúng là Hạ Vy có được học vẽ, nhưng chỉ là để làm màu, trình độ của nó so với Thanh Vy thì một trời một vực. Nhưng lời đã nói ra, không lẽ lại tự vả vào mặt mình?

"Thôi được rồi," bà ta bực dọc nói. "Hạ Vy, con thử xem sao. Thanh Vy, con đã mười tám tuổi rồi, đừng có suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ. Mau xuống ăn sáng rồi đến trường."

Nói xong, bà ta kéo Hạ Vy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Trong phòng, nụ cười trên môi Thanh Vy tắt hẳn, thay vào đó là vẻ lạnh lùng. Đây mới chỉ là bước đầu tiên. Cô sẽ không đối đầu trực diện, mà sẽ từ từ, từng chút một, khiến họ nhận ra rằng, con cờ bị vứt bỏ này đã không còn dễ dàng bị điều khiển nữa.

Cô ung dung thay đồng phục, soi mình trong gương. Khuôn mặt này, tài năng này, cuộc đời này, tất cả đều là của Lê Thanh Vy. Không ai có thể cướp đi được nữa.

Tại bàn ăn, không khí có chút ngột ngạt. Cha cô, ông Lê Minh Toàn, ngồi ở ghế chủ tọa, đọc báo tài chính, dường như không quan tâm đến những chuyện xung quanh. Ông ta luôn như vậy, trong mắt ông chỉ có sự nghiệp và đứa con trai nối dõi tông đường. Con gái, đối với ông, chỉ là công cụ để liên hôn chính trị.

"Cha, hôm nay ở trường con có cuộc thi vẽ tranh với chủ đề 'Ước Mơ'," Hạ Vy nũng nịu nói. "Giải nhất sẽ được gửi tác phẩm đi tham dự triển lãm nghệ thuật trẻ toàn quốc đó ạ."

Ông Lê Minh Toàn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng là nhìn về phía Thanh Vy. "Thanh Vy, con là chị, giúp đỡ em một chút."

Lại là câu nói này. Kiếp trước, chính vì câu nói này mà cô đã thức mấy đêm liền, dốc hết tâm huyết vẽ một bức tranh hoàn hảo, để rồi Hạ Vy mang đi dự thi và giành giải nhất. Đó là viên gạch đầu tiên xây nên con đường danh vọng cho Hạ Vy, và cũng là viên đá đầu tiên đè nặng lên cuộc đời cô.

Thanh Vy đặt đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cha mình, một việc mà trước đây cô chưa bao giờ dám làm. "Cha, con cũng muốn tham gia cuộc thi này."

Tất cả mọi người trên bàn ăn đều sững sờ. Ông Lê Minh Toàn nhíu mày. "Con tham gia làm gì? Con bé nó thích thì cứ để nó làm."

"Nhưng đó là cuộc thi của toàn trường, ai cũng có quyền tham gia mà cha. Con cũng có ước mơ của riêng mình," Thanh Vy nói, giọng điệu kiên định, không cho phép ai phản bác.

"Chị hai," Hạ Vy vội vàng lên tiếng, tỏ vẻ đáng thương. "Hay là chị nhường em đi. Em thật sự rất muốn thắng giải này."

Thanh Vy cười khẩy trong lòng. Nhường? Cuộc đời của cô đã nhường cho cô ta, vậy mà vẫn chưa đủ sao?

"Hạ Vy, trong nghệ thuật không có khái niệm nhường nhịn. Chỉ có tài năng thật sự thôi," cô nói, ánh mắt sắc lẹm. "Nếu em tự tin vào bản thân, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau thi một cách công bằng. Xem ai mới là người xứng đáng."

Không khí trên bàn ăn đóng băng. Ông Lê Minh Toàn nhìn đứa con gái lớn của mình với ánh mắt dò xét. Con bé này, hôm nay sao lại khác lạ đến vậy? Nó không còn rụt rè, sợ sệt, mà trở nên gai góc, sắc sảo.

"Được rồi," ông ta gật đầu, có chút bực bội. "Muốn thi thì thi. Đừng làm mất mặt Lê gia là được."

Nói xong, ông ta đứng dậy bỏ đi. Bà Mỹ Lệ lườm Thanh Vy một cái cháy mặt rồi cũng vội vàng đi theo chồng. Chỉ còn lại Hạ Vy ngồi đối diện, khuôn mặt xinh đẹp đã có chút méo mó vì tức giận và ganh ghét.

"Chị được lắm," Hạ Vy nghiến răng.

Thanh Vy chỉ nhún vai, thản nhiên cầm một miếng sandwich lên ăn. "Cảm ơn đã quá khen. Em cũng nên chuẩn bị cho tốt đi, 'họa sĩ thiên tài' ạ."

Cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối, khiến mặt Hạ Vy lúc trắng lúc xanh. Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, và lần này, cô sẽ không bao giờ là kẻ thua cuộc. Cô sẽ dùng chính tài năng của mình để đập tan mọi giả dối, giành lại tất cả vinh quang vốn thuộc về mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.