Cú sốc tại lễ trao giải khiến gia đình họ Lê chìm trong một bầu không khí nặng nề. Bà Mỹ Lệ không ngừng chì chiết Hạ Vy, cho rằng cô ta đã làm bà mất mặt. Hạ Vy thì khóc lóc, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thanh Vy, cho rằng chính cô đã cố tình chơi xấu mình.
Thanh Vy mặc kệ những lời hỗn loạn đó. Cô cầm giấy chứng nhận và một khoản tiền thưởng nhỏ, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Mục tiêu của cô đã đạt được một cách mỹ mãn.
Để tự thưởng cho mình, và cũng là để thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch, Thanh Vy quyết định đến con phố chuyên bán dụng cụ mỹ thuật nổi tiếng nhất thành phố. Cô cần mua thêm một vài loại sơn dầu đặc biệt và giấy vẽ chất lượng cao cho những dự án sắp tới của mình.
Cô thay một bộ đồ đơn giản, áo thun trắng, quần jeans và giày thể thao, trông không khác gì một cô sinh viên bình thường. Cô không muốn bất kỳ sự chú ý không cần thiết nào.
Con phố nghệ thuật vào buổi chiều cuối tuần khá đông đúc. Thanh Vy đi thẳng đến cửa hàng quen thuộc mà kiếp trước cô hay lui tới. Cửa hàng không lớn, nhưng có đầy đủ mọi thứ mà một họa sĩ cần, từ những loại cọ bình dân đến những tuýp màu nhập khẩu đắt tiền từ châu Âu.
Cô đang chăm chú lựa chọn một loại sơn dầu có sắc xanh lam đặc biệt, được làm từ khoáng vật Lapis Lazuli, một màu sắc mà cô rất yêu thích, thì một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên ngay bên cạnh.
"Màu Phthalo Blue và màu Lapis Lazuli, tuy cùng là sắc xanh lam, nhưng sắc độ và độ trong lại hoàn toàn khác nhau. Cô bé, cô định dùng nó cho việc gì?"
Thanh Vy giật mình quay lại. Đứng bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, toát ra một khí chất cao quý và áp đảo. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, đẹp như tạc tượng, nhưng đôi mắt lại quá mức sắc bén, sâu thẳm như hồ nước không đáy, khiến người đối diện có cảm giác bị nhìn thấu.
Là Mạnh Khôi.
Trái tim Thanh Vy bất giác đập lỡ một nhịp. Người đàn ông này, dù ở kiếp trước hay kiếp này, vẫn có một sức hút mãnh liệt như vậy. Kiếp trước, anh là người mà cô thầm yêu, là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, nhưng cuối cùng lại bị Hạ Vy cướp mất. Anh là nỗi đau, cũng là sự tiếc nuối lớn nhất của cô.
Nhưng đó là chuyện của kiếp trước. Thanh Vy của hiện tại, trái tim đã nguội lạnh. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, che giấu mọi cảm xúc sau vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tôi mua về để vẽ," cô đáp, giọng điệu xa cách.
Mạnh Khôi nhướng mày. Anh đến đây là vì theo một manh mối nhỏ mà trợ lý Trần tìm được. Dịch vụ chuyển phát mà họa sĩ "Vô Song" sử dụng có một trạm giao nhận ngay trên con phố này, và người nhân viên ở đó nhớ rằng đã từng thấy một cô gái trẻ trông giống mô tả đến mua hộp carton loại lớn. Manh mối rất mong manh, nhưng anh vẫn quyết định tự mình đến xem thử.
Và rồi anh nhìn thấy cô. Một cô gái trẻ đang đứng trước kệ sơn dầu cao cấp nhất, chăm chú xem xét những loại màu mà ngay cả họa sĩ chuyên nghiệp cũng phải đắn đo khi mua. Cách cô cầm tuýp màu, cách cô nheo mắt đánh giá sắc độ, tất cả đều toát lên sự chuyên nghiệp không phù hợp với vẻ ngoài non nớt của cô.
Anh nhận ra cô. Lê Thanh Vy, cô con gái tai tiếng của Lê gia. Người mà hồ sơ ghi là "bất tài".
Nhưng một người "bất tài" liệu có biết sự khác biệt tinh tế giữa màu Phthalo và màu Lapis Lazuli không? Một người "bất tài" liệu có dám chi một số tiền lớn cho một tuýp màu nhỏ xíu không?
Sự mâu thuẫn này khiến Mạnh Khôi cực kỳ hứng thú.
"Cô có vẻ rất am hiểu về màu sắc," anh nói tiếp, ánh mắt dò xét không rời khỏi cô.
"Cũng tàm tạm," Thanh Vy đáp gọn lỏn. Cô không muốn dây dưa với người đàn ông này. Cô chọn xong những thứ mình cần, rồi đi thẳng đến quầy thu ngân.
Mạnh Khôi không đi theo, chỉ đứng từ xa quan sát. Anh thấy cô thành thạo trả tiền, nhận lấy túi đồ rồi nhanh chóng rời đi. Bóng lưng cô nhỏ nhắn nhưng thẳng tắp, toát lên một vẻ kiên định và cô độc.
Một ý nghĩ táo bạo nhưng hợp lý đến không ngờ lóe lên trong đầu Mạnh Khôi.
Lê Hạ Vy, người được tung hô là thiên tài, lại vẽ ra một tác phẩm hào nhoáng nhưng đầy lỗi. Lê Thanh Vy, người bị cho là bất tài, lại có kiến thức chuyên sâu về những loại họa phẩm đắt tiền nhất. Bức tranh "Tàn Mộng" thể hiện một nội tâm đầy giông bão. Và cuộc đời của Lê Thanh Vy, theo như những tin đồn, cũng chẳng hề yên ả.
Liệu có thể nào... họa sĩ "Vô Song" mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay, lại chính là cô gái tai tiếng này?
Mạnh Khôi khẽ nhếch môi cười. Vở kịch này, xem ra còn thú vị hơn anh tưởng rất nhiều. Anh không vội vàng lật tẩy. Nếu cô đã muốn che giấu, vậy thì anh sẽ giả vờ như không biết, lặng lẽ quan sát xem cô định làm gì tiếp theo.
Anh rút điện thoại ra, gọi cho trợ lý Trần. "Điều tra lại tất cả các tác phẩm đã từng đoạt giải của Lê Hạ Vy. Tìm cho tôi bản gốc của tất cả các tác phẩm đó, so sánh nét vẽ. Đặc biệt, chú ý đến những tác phẩm mà cô ta thực hiện khi có mặt Lê Thanh Vy."
Anh muốn bằng chứng. Anh muốn biết chắc chắn rằng, suy đoán của mình là đúng.
Cuộc gặp gỡ tình cờ trong cửa hàng họa phẩm đã gieo một hạt giống nghi ngờ, nhưng cũng là một sự khẳng định trong lòng Mạnh Khôi. Anh có cảm giác mình sắp chạm vào một bí mật động trời, và anh sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày. Còn về cô gái nhỏ bé nhưng kiên cường kia, anh đột nhiên có một ham muốn bảo vệ cô, che chở cho tài năng của cô khỏi những sóng gió của thế gian.