sủng nàng đến mất lý trí

Chương 6: Tẩm Điện Trong Gió Lạnh, Đế Tâm Ấm Dần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cung Tử Vân khép hờ mắt, lòng trĩu nặng như thể vừa tỉnh lại từ một cơn mộng mị dài đằng đẵng. Nàng đã sống lại, lần thứ hai bước chân vào chốn cung đình này, nhưng trái tim không còn trong trắng như kiếp trước. Trong lòng nàng giờ đây là ngọn lửa âm ỉ cháy—vừa là hận, vừa là khát vọng, vừa là dục vọng lẫn lộn trong những mưu đồ chưa định hình rõ ràng.

Đêm ấy, trời lặng gió, trăng tròn treo cao. Cung Vị Ương như khoác lên mình tấm áo bạc mỏng tang, ánh sáng mờ ảo phủ lên tường ngọc gạch vàng, tạo nên một khung cảnh mê hoặc lòng người.

Vân Phi một mình bước ra hành lang đá, mái tóc dài buông xõa, vận một bộ xiêm y màu nguyệt bạc được dệt từ lụa tơ thiên thượng, thân hình thướt tha như tiên tử hạ giới. Ánh trăng chiếu lên làn da trắng nõn khiến nàng như phát ra ánh sáng nhè nhẹ, càng tôn lên nét quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.

Tiếng bước chân vang lên rất khẽ. Nhưng với người từng sống trong hoàng cung như nàng, từng âm thanh dù nhỏ cũng đủ để đoán ra kẻ đang đến. Vân Phi không quay đầu lại, chỉ mím môi hỏi khẽ:

— Đêm đã sâu, Hoàng thượng sao không nghỉ ngơi?

Giọng nói trầm thấp, mang theo mùi rượu nhẹ đáp lại:

— Trẫm không ngủ được. Trong đầu cứ lởn vởn hình bóng một người. Đến khi nhận ra người đó là nàng, trẫm mới biết mình đã quá muộn rồi.

Vân Phi quay lại, đôi mắt ngập tràn thản nhiên. Nhưng ánh mắt đó lại khiến Hoàng đế Trần Dật Tư siết chặt nắm tay mình. Trái tim hắn đập nhanh, không phải vì quyền lực, cũng chẳng vì khao khát thống trị thiên hạ, mà vì người con gái đứng trước mặt — một nữ tử không còn đơn thuần như xưa, lại càng không dễ bị khuất phục.

— Muộn ư? — Vân Phi nhẹ giọng, ánh mắt sâu như hồ nước, nhưng sâu trong đó là tầng tầng lớp lớp tâm tư nàng không để ai đọc được — Hoàng thượng biết rõ chữ “muộn” có giá trị gì trong cung cấm này không?

Hắn không trả lời, mà bước đến gần, chỉ cách nàng một bước. Trong không gian chỉ có tiếng gió thổi qua mái ngói, hắn cất lời:

— Trẫm không muốn đêm nay lại để nàng lẻ bóng. Nàng có thể trách, có thể hận, nhưng hãy để trẫm... được ở cạnh nàng.

Vân Phi lùi lại một bước, lưng gần chạm cột đá lạnh buốt. Nhưng ánh mắt nàng không hề sợ hãi. Nàng biết rõ, từ đêm nay trở đi, mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi vĩnh viễn.

— Hoàng thượng, đây là ý muốn... hay chỉ là dục vọng?

Trần Dật Tư im lặng hồi lâu, rồi bỗng vươn tay kéo nàng vào lòng. Hơi thở nóng rực phả vào cổ nàng, khiến da thịt mẫn cảm khẽ run lên. Giọng hắn khản đặc, như bị kìm nén đã lâu:

— Là tất cả. Là nhớ nhung, là khao khát, là điên dại... là tất cả những gì trẫm không thể kiểm soát được nữa.

Vân Phi không đẩy hắn ra, cũng không đáp lại. Nàng chỉ đứng yên, để mặc cánh tay rắn chắc ôm lấy mình, để cho gió đêm thổi lồng lộng xuyên qua hai bóng người đang quyện lấy nhau giữa cung cấm lặng ngắt.

Lúc này, trong lòng nàng hiện lên một câu hỏi: Liệu đây có phải là khởi đầu cho kế hoạch chiếm lấy tâm đế vương, hay là sự sa ngã không thể quay đầu?


Trong phòng, ánh nến cháy bập bùng, phản chiếu hình ảnh hai thân ảnh giao hòa dưới tấm màn lụa mỏng. Những tiếng thở dồn dập, những lời thì thầm đứt quãng... Hắn như một con mãnh thú bị giam cầm quá lâu, chỉ biết gầm gừ mà chiếm đoạt, mà ngấu nghiến từng tấc da thịt của nàng. Vân Phi không hoàn toàn bị động, nàng cũng đáp lại hắn như một vũ nữ thành thạo trong ván cờ xác thịt.

Trong mê loạn, hắn khẽ gọi:

— Vân Nhi... đừng rời xa trẫm nữa...

Nàng nhắm mắt, nước mắt chảy dài trên gối:

— Nếu chàng biết ta đã chết một lần vì người, liệu còn có thể nói những lời này?

Câu nói ấy như lưỡi dao cắm sâu vào tim Trần Dật Tư. Nhưng khi hắn định hỏi lại, Vân Phi đã vươn tay kéo hắn chìm vào lần nữa — lần hoan ái thứ hai trong đêm dài chưa dứt.


Khi ánh sáng đầu tiên le lói nơi chân trời, Vân Phi tỉnh dậy, lặng lẽ khoác áo đứng trước cửa sổ. Gió sớm lạnh lẽo thổi qua, nhưng trong lòng nàng lại ấm áp kỳ lạ.

Nàng biết, đêm nay, nàng đã thành công bước vào lòng đế vương. Nhưng đây chỉ là bước đầu. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×