Căn phòng tĩnh mịch trong ánh trăng bạc. Tấm màn lụa mỏng lay động như hơi thở nhẹ nhàng của đêm. Ánh nến chập chờn hắt lên làn da trắng muốt của nữ nhân đang đứng quay lưng về phía giường, nơi Hoàng đế vừa rời đi.
Lê Diễm nắm chặt hai bàn tay, từng ngón tay in sâu vào lòng bàn tay đến tê dại. Nụ hôn bất ngờ của hắn vừa rồi như lửa đốt cháy tận sâu linh hồn nàng. Là yêu? Là si mê? Hay là trò đùa tàn nhẫn trong ván cờ hậu cung?
Không. Nàng không thể yếu lòng.
Kiếp trước, chính vì si mê đôi mắt lạnh lùng kia mà nàng đã chết trong oán hận. Giờ đây, sống lại trong thân xác nữ nhân khác, nàng thề sẽ không để bản thân bị thao túng bởi cảm xúc nữa. Đặc biệt là cảm xúc dành cho hắn – kẻ giết cả nhà nàng bằng sự im lặng của quyền lực.
Nàng khoác thêm lớp áo mỏng rồi bước ra khỏi điện. Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt thanh tú, in rõ vẻ quyết liệt nơi đáy mắt.
—
Tại ngự thư phòng, Tĩnh Nguyên đế – Trịnh Dương – ngồi trầm mặc trước án thư. Tấu chương trải dài, mực đen loang lổ, nhưng tay hắn không hề động. Trong đầu hắn lúc này chỉ quẩn quanh hình ảnh nàng – Diễm phi vừa mới được sủng hạnh đêm đầu tiên.
Hắn không hiểu mình bị làm sao.
Chỉ là một phi tử được ban ân theo thông lệ. Vậy mà từ lúc nhìn thấy ánh mắt nàng – ánh mắt như xuyên thấu tận tâm can, hắn đã không thể rời đi.
Có gì đó… không giống những nữ nhân khác.
Ánh mắt ấy, không chỉ có dục vọng – mà là từng tầng hận ý và giằng xé như thể nàng biết rõ hắn là ai, biết rõ cả tội lỗi mà hắn mang.
“Nàng là ai?” – Hắn lẩm bẩm.
—
Sáng hôm sau, cung Tử Dương náo động. Tin tức Diễm phi được Hoàng thượng giữ lại suốt đêm lan nhanh như lửa cháy rừng khô. Các cung nữ, nội thị thì thầm bàn tán, còn các phi tần thì vừa ghen vừa hoảng.
“Tân phi vừa nhập cung ba ngày, đã lật đổ được thế đứng của Đức quý phi sao?”
“Nghe nói Diễm phi được giữ lại trong long sàng tới canh tư, đủ hiểu vị trí trong lòng bệ hạ không hề nhỏ.”
Trong cung Vân Hi, Đức quý phi – Lục Uyển – đang bóp nát chén trà trong tay. Nước trà nóng bỏng bắn ra, thấm vào lớp áo tơ tằm đắt giá, nhưng nàng ta không hề hay biết.
“Lê Diễm? Một ả phi tử hạ đẳng, xuất thân không rõ ràng, lại muốn leo lên đầu bổn cung?”
Nàng ta quay đầu, ra hiệu cho cung nữ thân cận:
“Gọi Tống công công tới. Nói bổn cung có việc cần… sắp xếp.”
—
Trong lúc hậu cung dậy sóng, Lê Diễm lại điềm nhiên như chưa từng xảy ra gì. Nàng ngồi trong đình viện, tay khẽ vuốt ve chiếc vòng cổ đính ngọc – một món vật đã cùng nàng xuống mồ ở kiếp trước.
“Ngươi có biết… thứ đó từng là vật đính ước?” – Một giọng nam trầm vang lên sau lưng.
Lê Diễm không quay lại, chỉ mỉm cười.
“Trẫm nhớ rõ… đã từng nhìn thấy sợi dây này… nhưng không phải trên người nàng.”
Hắn – Tĩnh Nguyên đế – tiến lại gần, ánh mắt như muốn bóc trần tất cả bí mật.
“Nàng là ai?”
Câu hỏi ấy khiến lòng Diễm khẽ run. Hắn thật sự cảm nhận được sao? Hắn có nhớ được kiếp trước… đã từng có một nữ nhân luôn đi sau hắn, dù là trên chiến trường, giữa triều đình hay cả trong những âm mưu?
Nàng nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của đế vương:
“Thần thiếp là người đã từng chết vì ngài.” – Giọng nàng dịu dàng nhưng đầy rẫy sự thật đắng nghét.
Tĩnh Nguyên đế siết chặt tay.
“Lê Diễm… nàng…”
“Không phải. Nô tỳ… từng là Lâm Uyển.”
Tim hắn như bị bóp nghẹt.
Lâm Uyển – vị nữ quan được phong làm thị vệ đặc biệt. Người từng một mình chắn mũi tên để bảo vệ hắn. Người từng bị chính hắn lạnh lùng đày đi vì một lời đồn nhảm. Người đã chết giữa cánh rừng tuyết trong đêm phản loạn.
Hắn chưa từng quên. Nhưng hắn cũng chưa từng tha thứ cho bản thân.
Giờ đây, người đó đứng trước mặt hắn, trong thân xác khác, với ánh mắt như xuyên qua lương tâm hắn.
Tĩnh Nguyên đế siết chặt lấy cổ tay nàng, lôi vào trong phòng:
“Nàng nghĩ trẫm sẽ để nàng rời khỏi tầm mắt một lần nữa sao?”
Hơi thở hắn nóng hổi, hơi men trong người hắn khiến môi hắn càn rỡ tìm đến cổ nàng. Nụ hôn lần này không còn là lửa thử cảm giác, mà là lửa thiêu đốt tất cả hối tiếc.
Lê Diễm vùng vẫy, ánh mắt vẫn lạnh lùng:
“Nếu ngài còn là hoàng đế, xin hãy giữ lý trí.”
Hắn cười khẽ, giọng khàn đặc:
“Trẫm chưa từng có lý trí khi đứng trước nàng.”
Nàng thở gấp, cả người bị hắn đè xuống lớp đệm gấm.
Trái tim nàng đập hỗn loạn. Một phần nàng muốn đẩy hắn ra, một phần lại muốn đắm chìm trong cái ôm mà kiếp trước nàng chưa từng có được.
Giữa giằng co, nước mắt lăn dài trên má nàng.
“Kiếp này… xin đừng để ta hận ngài thêm lần nữa.”