Buổi sớm mùa xuân, ánh nắng còn vương trên những giọt sương long lanh, khắp vườn hoa phủ sắc hương dịu dàng. Nàng, Lâm Tinh Nhi, khẽ bước giữa những luống hoa đào đang nở rộ, đôi tay nhỏ nhắn khẽ nâng cánh hoa mềm mại, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt một cánh rơi trên mặt đất. Hương hoa hòa lẫn trong không khí mát lành khiến lòng người bỗng yên tĩnh đến lạ kỳ.
Tinh Nhi là con gái một quan văn nhỏ, mẹ nàng mất sớm, cha nàng bận triều sự, chỉ còn nàng sống một mình trong căn phòng nhỏ tầng trên của gia đình. Nàng vốn thùy mị, hiền lành, nhưng lại có tính cách can đảm, dám giúp đỡ những kẻ yếu hơn mà không sợ phiền phức. Sáng nay, nàng rủ con chim nhại nhỏ mà nàng thuần dưỡng bay quanh, vừa đi vừa cười khẽ với âm thanh líu lo của chim, lòng tràn đầy bình yên.
Bỗng nhiên, từ phía bụi đào phía xa, một tiếng thét đau đớn vang lên. Tinh Nhi giật mình, vội chạy về phía phát ra tiếng kêu. Qua tán hoa, nàng thấy một chàng trai đang ngồi co ro bên đất, khuôn mặt tái mét, tay chân lấm lem máu, và chiếc áo thêu long quý phái đã rách tả tơi. Nàng chưa từng thấy chàng ở đâu, nhưng nhìn bộ dạng nguy cấp ấy, trái tim nàng lập tức run lên một nỗi lo lắng vô hình.
“Anh… anh có sao không?” giọng nàng nhẹ nhàng vang lên, nhưng đầy nghiêm túc.
Chàng trai nhíu mày, nhưng chưa kịp trả lời thì một cơn đau nhói từ bắp chân khiến chàng rên lên. Tinh Nhi lập tức quỳ xuống, tay run run kiểm tra vết thương. Máu tươi còn nhỏ xuống nền đất ẩm, chiếc giày quý bị rách một mảng.
“Đừng lo, tôi sẽ giúp anh. Anh chịu khó một chút nhé,” nàng nói, giọng trầm ổn đến mức người ngoài nghe còn cảm thấy an lòng.
Tinh Nhi nhanh tay rút khăn tay của mình lau vết máu, dùng một chút thuốc từ túi nhỏ bôi lên vết thương, rồi nhẹ nhàng băng bó. Chàng trai im lặng nhìn nàng làm, đôi mắt u buồn nhưng ẩn chứa sức mạnh, như một mặt hồ tĩnh lặng nhưng sâu thẳm. Nàng không biết, người trước mặt mình chính là Hoàng tử Tiêu Vân Lâm, đứa con duy nhất của hoàng thượng, nhưng hiện tại, hắn vẫn che giấu thân phận.
“Cảm… cảm ơn cô,” chàng trai thì thào, giọng yếu ớt nhưng trầm khàn. Tinh Nhi khẽ gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ mong chàng sớm bình phục.
Chàng trai cố gắng đứng dậy, nhưng bắp chân vẫn nhói đau, chàng chống tay vào thân cây, ánh mắt nhìn quanh, dường như đang tìm một lối thoát. Tinh Nhi vội vàng nắm lấy tay chàng, “Đừng vội đi, hãy để tôi dìu anh ra chỗ an toàn trước.”
Dưới ánh nắng nhạt, hai người song hành qua những luống hoa rực rỡ. Nàng cẩn thận nâng bước chàng, mặc cho quần áo chàng dính đầy bùn đất. Có một khoảnh khắc, chàng trai nhíu mày, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, trong sâu thẳm là một nỗi ngạc nhiên khó tả. Người thường, sao có thể dịu dàng, khéo léo đến thế khi chăm sóc một người lạ?
Tinh Nhi không hề biết, trái tim nàng đang rung động một cách tự nhiên. Đây không phải lần đầu nàng cảm thấy xao xuyến, nhưng lần này, cảm giác này thật khác lạ: vừa lo lắng, vừa muốn bảo vệ, vừa cảm thấy gần gũi một cách kỳ lạ.
Họ đi qua một con đường lát đá nhỏ, nơi những bức tường rêu phong che kín gió. Chàng trai đột ngột ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tinh Nhi, vẻ mặt kiệt sức nhưng vẫn nở một nụ cười mờ nhạt.
“Cô… tên gì?” giọng chàng khàn khàn, nhưng đầy tò mò.
“Lâm Tinh Nhi,” nàng đáp, giọng dịu dàng. “Anh… có thể đi tiếp không?”
“Có thể… nhưng tôi không quen đi xa một mình như thế này,” chàng trai cười yếu, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch nhưng nhanh chóng trở nên nghiêm nghị.
Tinh Nhi vội nắm tay chàng, dìu hắn đến bên một gốc cây to, nơi ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn tuấn tú. Nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy vết thương của chàng tạm thời ổn.
Chàng trai khẽ nghiêng đầu, nhìn nàng chăm chú: “Cô… tại sao lại giúp tôi? Chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Tinh Nhi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Bởi vì… tôi thấy anh cần giúp đỡ, tôi không thể bỏ mặc.”
Chàng trai trầm ngâm, như bị chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong lòng. Tinh Nhi không biết rằng, từ khoảnh khắc này, chàng trai lạnh lùng, quyền lực nhất triều đình đã bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng và đáng tin cậy mà nàng mang đến.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa lan tỏa, nàng khẽ hít sâu, cảm giác bình yên lan tràn. Chàng trai, nhìn nàng, đôi mắt lóe lên một tia cảm xúc khó diễn tả – vừa tò mò, vừa thích thú, vừa ngạc nhiên.
“Cô… có thể dẫn tôi ra khỏi đây không?” chàng hỏi, giọng trầm nhưng mang theo chút chần chừ.
Tinh Nhi gật đầu, nắm tay chàng, bước đi giữa vườn hoa. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ánh mắt họ chạm nhau, tim họ dường như đồng điệu. Chưa ai nói ra lời yêu, nhưng tình cảm đã bắt đầu nảy mầm.
Khi họ đến một con đường lát sỏi, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu lên từng hạt sỏi lấp lánh, chàng trai bỗng dừng lại, quay sang nàng: “Cô… tôi sẽ nhớ cô. Ngày hôm nay…”
Tinh Nhi hơi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì chàng đã đứng dậy, bước đi vào con đường rẽ khuất. Nàng đứng đó, nhìn theo, lòng xao xuyến khó tả.
Một ngày bình thường của nàng, bỗng chốc bị một con người lạ xâm nhập, nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim. Nàng không hề biết, người ấy chính là hoàng tử mà cả triều đình ngưỡng vọng, và cuộc đời nàng từ đây sẽ bước sang một trang mới, nơi hương hoa, ánh nắng và tình yêu hòa quyện…
Dưới bóng đào nở rộ, Lâm Tinh Nhi lặng lẽ mỉm cười. Ai biết được, chỉ một lần tình cờ, cũng có thể làm rung động cả trái tim của một hoàng tử lạnh lùng, quyền lực?