sủng phi nhất kiếp

Chương 2: Bước chân vào cung cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng nhạt dần, vườn hoa đào nhuộm một màu cam hồng dịu dàng. Lâm Tinh Nhi vừa thu dọn vài cánh hoa rụng còn sót lại thì bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Cô vội nhìn lên và thấy một chiếc xe ngựa nhỏ, hai bên trang trí cờ quạt long phụng, chậm rãi tiến tới. Trên xe, chàng trai mà hôm trước cô cứu, chính là hoàng tử Tiêu Vân Lâm, ngồi đó, khuôn mặt tĩnh lặng nhưng ánh mắt dõi theo cô không rời.

Tinh Nhi đứng sững, tim bỗng loạn nhịp. Ngay từ khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra rằng không chỉ là một con người bình thường mà chính là hoàng tử—người mà nàng từng nghe cha nhắc đến trong những câu chuyện về triều đình: lạnh lùng, uy nghiêm, quyền lực bậc nhất.

Chiếc xe ngừng trước mặt nàng. Hoàng tử mở cánh cửa, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Cô… Lâm Tinh Nhi, hôm nay ngươi cứu ta, ta muốn mời ngươi vào cung một chuyến, để cảm tạ.”

Tinh Nhi khẽ run người, vừa kính cẩn vừa bối rối: “Hoàng tử… tôi… tôi không dám. Tôi chỉ là… người bình thường, làm sao xứng đáng…”

“Ngươi xứng đáng, bởi vì ta cần biết ai đã cứu mạng ta,” chàng trai nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng mang theo một tia chân thành. Nói xong, chàng đưa tay ra, nhưng không ép buộc.

Tinh Nhi nhìn tay chàng, lòng dao động. Cô biết đây là cơ hội, nhưng cũng là thử thách lớn nhất đời mình. Cô cắn môi, rồi thận trọng đặt tay lên tay hoàng tử. “Vâng… tôi sẽ đi theo…”

Xe lăn bánh, qua những con đường lát đá trắng, ánh nắng chiều chiếu lên mái ngói phủ rêu, tạo thành một khung cảnh vừa trang nghiêm vừa thơ mộng. Tinh Nhi cảm giác tim mình đập nhanh, vừa lo lắng vừa háo hức. Bao nhiêu câu chuyện về cung đình, phi tần, nghi kỵ và quyền lực, bỗng chốc hiện ra trong đầu cô, khiến cô không khỏi rùng mình.

Hoàng tử Tiêu Vân Lâm ngồi yên bên cạnh, không nói nhiều, ánh mắt nhìn ra xa xăm, thỉnh thoảng dừng lại, liếc nhìn nàng một cách tinh tế. Nàng cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ ấy, trái tim bỗng dưng ấm áp, nhưng vẫn đầy bỡ ngỡ.

Khi đến cổng cung, Tinh Nhi đứng nghiêm, cúi đầu thấp. Cô chưa từng đặt chân vào nơi này, tất cả đều quá nguy nga, tráng lệ. Tường cao, cột đá chạm trổ tinh xảo, và những bức phù điêu rồng phượng uốn lượn khắp nơi. Chỉ một bước chân vào là đã cảm thấy nặng trĩu bởi sự trang nghiêm của triều đình.

Hoàng tử mở cửa, giọng trầm mà kiên định: “Ngươi đừng sợ, hãy đi theo ta. Đây là nơi an toàn.”

Tinh Nhi gật đầu, bước đi theo sau. Cô cảm nhận được ánh mắt của các quan lại, lính hầu, phi tần nhìn mình, đôi khi tò mò, đôi khi khinh miệt. Cô ngẩng đầu lên, giữ vững vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng: Liệu mình có thể tồn tại giữa nơi quyền lực này?

Họ đi qua nhiều hành lang dài, tiếng bước chân vang vọng, tạo nên nhịp điệu vừa trang nghiêm vừa rộn ràng. Tinh Nhi lặng lẽ quan sát: những bức tranh thủy mặc treo dọc theo hành lang, những bình gốm sứ xanh trắng khắc hình long phụng, mọi thứ đều thể hiện quyền lực và giàu sang. Cô cảm thấy mình như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, vừa choáng ngợp vừa tò mò.

Cuối cùng, hoàng tử dẫn nàng đến một gian phòng nhỏ, bài trí đơn giản nhưng vẫn thanh nhã. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, khiến không gian vừa ấm áp vừa dịu mắt. Chàng mời nàng ngồi, rồi cúi đầu nhẹ: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta có vài chuyện muốn nói.”

Tinh Nhi ngồi xuống, lòng hồi hộp. Chưa bao giờ cô cảm thấy vừa sợ vừa háo hức như lúc này. Hoàng tử đứng trước bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng sâu thẳm một chút dịu dàng: “Hôm nay, nếu không có ngươi, ta… không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ngươi đã cứu ta.”

Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt thấp xuống: “Hoàng tử, tôi chỉ làm những gì có thể. Tôi không xứng đáng…”

“Ngươi xứng đáng hơn bất cứ ai,” chàng cắt lời, giọng trầm mà chân thành. “Ta muốn ngươi biết, trong cung này, không phải ai cũng có cơ hội sống sót một cách bình an. Ngươi giúp ta, nên ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Tinh Nhi đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào. Cô vốn chỉ nghĩ việc giúp người là bình thường, chưa bao giờ nghĩ rằng hành động nhỏ ấy lại khiến hoàng tử – người quyền lực nhất trong vương triều – để ý và nói lời chân thành đến vậy.

Hoàng tử ngồi xuống đối diện, đưa tay nhẹ chạm lên bàn tay cô: “Ngươi có thể tin ta không? Trong cung này, mọi thứ đều phức tạp, nhưng ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm. Ngươi chỉ cần tin ta và bước cùng ta.”

Tinh Nhi cảm nhận được sự ấm áp truyền từ tay chàng, lòng bỗng dịu lại. Một cảm giác an toàn, hiếm thấy, lan tỏa khắp cơ thể. Cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ: “Tôi… sẽ tin hoàng tử.”

Hoàng tử mỉm cười, vẻ mặt hiếm hoi dịu dàng như nắng chiều hắt qua cánh cửa. Chàng chưa từng tỏ ra mềm yếu trước ai, nhưng trước nàng, mọi hàng rào phòng bị như tan biến.

Ngay lúc ấy, tiếng hầu cận báo tin vang lên: “Bẩm hoàng tử, triều đình sắp khai mạc yến tiệc, các phi tần và quan lại đều có mặt.”

Tinh Nhi hốt hoảng, lòng bỗng chùng xuống. Bữa tiệc cung đình, nơi đầy rẫy quyền lực, âm mưu và nghi kỵ, cô phải xuất hiện giữa chốn này sao?

Hoàng tử nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng: “Đừng lo, ta sẽ ở bên ngươi. Bất kể ai nhìn, ngươi chỉ cần đi theo ta, không sợ gì hết.”

Tinh Nhi cảm thấy tim mình đập rộn ràng, vừa sợ vừa hứng khởi. Cô biết, bước chân vào cung cấm hôm nay sẽ thay đổi cả đời mình. Không chỉ là một cô gái bình thường, mà giờ đây, cô đã bước vào thế giới của quyền lực, tình cảm và cả thử thách.

Chiều dần tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ các mái ngói trong cung, tạo thành một bức tranh lộng lẫy nhưng cũng đầy quyền lực. Tinh Nhi nắm chặt tay hoàng tử, bước đi giữa cung điện tráng lệ, lòng vừa lo lắng vừa hi vọng. Trong sâu thẳm, nàng cảm nhận rằng, đây chính là bước đầu tiên của một hành trình mà nàng sẽ không bao giờ quên: nơi quyền lực và tình yêu giao thoa, nơi nàng và hoàng tử sẽ dần tìm thấy nhau giữa muôn trùng nguy hiểm và ngọt ngào.

Trước mắt là những hành lang dài, những ánh mắt tò mò và những lời đàm tiếu, nhưng Tinh Nhi không sợ. Bởi vì bên cạnh nàng, hoàng tử Tiêu Vân Lâm đã nắm tay nàng, cho nàng một cảm giác an toàn, một sự bảo vệ mà từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua.

Và thế là, nàng chính thức bước chân vào cung cấm, nơi sẽ mở ra một chuỗi ngày thử thách, ngọt ngào, và đầy rung động, đánh dấu một chương mới trong cuộc đời nàng—một cuộc đời mà từ nay không còn bình thường nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×