sủng phi nhất kiếp

Chương 5: Lời nguyền và nụ cười


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, cung điện yên ắng trong ánh bình minh sớm mai. Những cánh đào còn đọng sương, nhẹ nhàng rung rinh trong gió, phát ra những âm thanh khe khẽ như lời thì thầm của thiên nhiên. Lâm Tinh Nhi đứng ở hành lang phía đông, ánh nắng chiếu lên bộ áo thêu hoa may mắn mà hoàng tử Tiêu Vân Lâm hôm trước tặng, khiến màu sắc của lụa thêm phần rực rỡ.

Tinh Nhi vẫn chưa quen với nhịp sống cung đình. Mỗi ngày trôi qua đều là những thử thách tinh tế: ánh mắt dò xét của phi tần, những lời thì thầm khéo léo, và đôi khi là những mưu mô giấu kín. Cô tự nhủ phải bình tĩnh, khéo léo nhưng cũng phải giữ sự chân thật của bản thân.

Trong lúc Tinh Nhi quan sát vườn hoa, bỗng nghe tiếng bước chân vang lên. Hoàng tử Tiêu Vân Lâm xuất hiện từ bóng râm của tán đào, áo choàng xanh thẫm bay nhẹ theo gió, gương mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao nhưng cũng chứa một chút tò mò.

“Ngươi lại ở đây sớm như vậy?” chàng hỏi, giọng trầm mà lạnh lùng.

Tinh Nhi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ, tôi muốn ngắm hoa… và hít thở không khí trong lành trước khi mọi người thức dậy.”

Hoàng tử tiến đến gần, ánh mắt nhìn cô thật lâu, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi chàng bỗng nói: “Ngươi… không giống những người khác. Ngươi không sợ cung cấm, không sợ quyền lực, cũng không sợ những ánh mắt dò xét.”

Tinh Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ mỉm cười: “Tôi… chỉ muốn sống đúng với bản thân mình.”

Hoàng tử không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo cô. Khoảnh khắc ấy, dù chỉ vài giây, nhưng Tinh Nhi cảm nhận được một sự ấm áp dịu dàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày của chàng.

Đột nhiên, một tiếng cười chua chát vang lên từ phía bức tường đá gần đó. Một phi tần cao ngạo, ăn mặc lộng lẫy, bước ra với vẻ mặt khinh miệt: “Ha! Cô gái nhỏ bé này… dám xuất hiện nơi cung cấm sao? Hoàng tử, phải chăng ngài đã quên phép tắc?”

Tinh Nhi hít sâu, mắt ánh lên sự kiên định. Cô biết, đây là thử thách đầu tiên trong ngày. Cô không hề run sợ, chỉ nghiêng người cúi chào một cách lễ phép: “Xin chào, các vị. Tôi chỉ là khách mời của hoàng tử, không dám làm trái phép tắc nào.”

Hoàng tử bước tới, giọng trầm và đầy uy lực: “Ngươi nên học phép tắc trước khi nói những lời khiếm nhã. Cô ấy là khách của ta, và ta sẽ bảo vệ cô ấy.”

Phi tần kia cười nhạt, ánh mắt giận dữ, nhưng không dám lên tiếng nữa. Cô quay đi, để lại bầu không khí căng thẳng, trong khi Tinh Nhi đứng đó, tim vẫn đập rộn ràng, nhưng lòng dịu lại vì có hoàng tử bảo vệ.

Ngày hôm đó, hoàng tử dẫn Tinh Nhi đi dạo quanh các khu vườn trong cung. Trong lúc đi qua một bức tường rêu phong, chàng bỗng dừng lại, ánh mắt trầm xuống. “Ngươi có tin vào lời nguyền không?” chàng hỏi, giọng trầm như hơi lạnh của gió đông.

Tinh Nhi hơi nhíu mày, ngạc nhiên: “Lời nguyền? Hoàng tử… ý hoàng tử là gì?”

Hoàng tử nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Cung đình này, nhiều người nói rằng ai bước chân vào vương triều đều bị lời nguyền chi phối. Sự ghen ghét, âm mưu, và quyền lực có thể hủy hoại một con người, khiến họ quên đi lòng tốt và tình cảm chân thật.”

Tinh Nhi nghe mà không khỏi rùng mình. Nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của hoàng tử, cô cảm nhận được sự cô đơn và nỗi lo lắng ẩn giấu. Cô khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng: “Dù có lời nguyền, tôi vẫn tin rằng… lòng tốt và chân thành sẽ vượt qua tất cả. Hoàng tử, đừng để lời nguyền chi phối cảm xúc của mình.”

Hoàng tử trầm ngâm, ánh mắt nhìn cô thật lâu. Chàng chưa từng nghe ai nói những lời ấy một cách tự tin và chân thành đến vậy. Khoảnh khắc ấy, một cảm giác ấm áp bất ngờ lan tỏa trong tim chàng, khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của chàng mềm lại.

“Ngươi… khiến ta cười được,” chàng thốt lên, giọng trầm mà đầy bất ngờ. Đây là lần đầu tiên, từ khi tiếp nhận vương triều, chàng cười trước mặt một người khác, không phải vì lễ nghi hay quyền lực, mà vì sự chân thật và dịu dàng của Tinh Nhi.

Tinh Nhi đỏ mặt, ngượng ngùng: “Hoàng tử… tôi… tôi không có ý gì đâu ạ…”

Hoàng tử mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Ta biết. Ngươi chỉ là chính mình, và chính điều đó… khiến ta cảm thấy bình yên.”

Trong suốt buổi chiều, họ cùng nhau dạo quanh vườn hoa, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa. Tinh Nhi kể cho hoàng tử nghe về tuổi thơ, về mẹ và cha, về những ước mơ bình dị nhưng chân thật. Hoàng tử lắng nghe, thỉnh thoảng lại cười khẽ, ánh mắt sáng lên khi thấy nàng hồn nhiên, không toan tính, khác hẳn với những phi tần quyền lực quanh cung.

Bỗng nhiên, từ phía xa, một vài cung nữ và phi tần xì xào, liếc mắt dò xét. Họ không hài lòng khi thấy hoàng tử cười trước mặt Tinh Nhi, một cô gái mới bước chân vào cung. Nhưng hoàng tử không hề để tâm, chỉ mỉm cười nhìn nàng, như muốn nói: “Ngươi không cần sợ ai hết.”

Tinh Nhi cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ ấy, tim bỗng dưng rung động mạnh mẽ. Cô hiểu rằng, trong cung cấm đầy nguy hiểm này, nàng không chỉ cần khéo léo, mà còn cần một bờ vai để dựa vào. Và hoàng tử chính là bờ vai ấy, vững chắc, ấm áp và đáng tin cậy.

Chiều dần tàn, ánh nắng hoàng hôn nhuộm đỏ cả vườn hoa. Hoàng tử đứng trước nàng, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm mà dịu dàng: “Ngày mai, sẽ có nhiều thử thách. Ngươi phải chuẩn bị tinh thần, nhưng đừng lo, ta sẽ ở bên ngươi.”

Tinh Nhi cúi đầu, ánh mắt rạng ngời: “Dạ… tôi sẽ cố gắng, hoàng tử.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai đứng giữa vườn hoa, ánh sáng hoàng hôn phủ lên khuôn mặt, khiến mọi thứ trở nên lãng mạn và yên bình. Lời nguyền, những âm mưu và quyền lực như tạm lùi lại, chỉ còn lại hai trái tim, chạm vào nhau một cách tinh tế, dịu dàng và đầy rung động.

Tinh Nhi nhìn hoàng tử, khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên, cô thấy chàng cười một cách chân thật, không còn lạnh lùng hay xa cách. Và từ khoảnh khắc ấy, trong lòng cô, một cảm giác an toàn và ấm áp lan tỏa, khiến nàng tin rằng, dù có lời nguyền hay thử thách nào, tình cảm chân thành vẫn luôn chiến thắng.

Đêm xuống, ánh trăng chiếu qua tán lá đào, soi rọi lên bộ áo thêu hoa may mắn, nơi Tinh Nhi đứng, mắt lấp lánh. Cô biết, từ hôm nay, mối quan hệ giữa nàng và hoàng tử đã chính thức bước sang một trang mới—nơi có nụ cười đầu tiên, nơi lời nguyền dường như không còn đáng sợ, và nơi trái tim hai người bắt đầu kết nối, tạo nên những rung động ngọt ngào nhưng bền vững trong cung đình rộng lớn và phức tạp này.

Và thế là, trong ánh trăng dịu dàng, giữa những cánh hoa đào rơi nhẹ nhàng, hoàng tử Tiêu Vân Lâm cười lần đầu trước mặt Tinh Nhi, đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong câu chuyện tình yêu ngọt ngào, sâu lắng nhưng cũng đầy thử thách phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×