sủng phi nhất kiếp

Chương 4: Bữa tiệc cung đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, trong cung điện tráng lệ, mọi thứ đều được chuẩn bị tươm tất cho bữa yến tiệc hoàng triều. Ánh nến rực rỡ chiếu sáng khắp đại sảnh, phản chiếu trên những bức phù điêu long phụng, khiến từng viên gạch, từng cột trụ đều như lấp lánh một màu vàng óng ả. Hương thơm của trầm hương và các loại hoa quý tỏa ra khắp nơi, vừa tạo không khí trang nghiêm, vừa khiến người ta cảm thấy thư thái.

Lâm Tinh Nhi đứng trước gương lớn trong phòng, nhìn bộ áo thêu hoa may mắn mà hoàng tử Tiêu Vân Lâm hôm trước tặng, tim cô vừa hồi hộp vừa run rẩy. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào bữa tiệc cung đình, nơi quy tụ các phi tần, các quan lại và nhiều vị quan trọng của triều đình. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ xuất hiện trong một không gian nguy nga, đầy quyền lực như vậy.

Tinh Nhi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi khẽ bước ra hành lang. Trước mắt là một cảnh tượng mà cô chưa từng chứng kiến: các phi tần trong trang phục lộng lẫy, đủ màu sắc và kiểu dáng, đi lại trong ánh nến, khuôn mặt đều trang điểm cẩn thận, ánh mắt đôi khi liếc nhau, vừa ngưỡng mộ vừa dò xét.

Hoàng tử Tiêu Vân Lâm đi bên cạnh nàng, tay vẫn nắm nhẹ tay cô, vừa để bảo vệ vừa để dẫn dắt. “Đừng lo,” chàng nói, giọng trầm ấm. “Họ nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi chỉ cần đi theo ta, không sợ gì cả.”

Tinh Nhi gật đầu, cố gắng thở đều, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp. Cô biết, lần xuất hiện này không chỉ là một bữa tiệc bình thường; đây là cơ hội để nàng chứng minh bản thân, nhưng đồng thời cũng là nơi đầy rẫy những cạm bẫy, ganh ghét và âm mưu.

Khi họ bước vào đại sảnh, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía nàng. Một số phi tần mỉm cười xã giao, nhưng ánh mắt lại chứa đầy tò mò và so sánh. Tinh Nhi khẽ cúi đầu, mắt hướng về hoàng tử, cảm nhận được sự tựa vào của chàng, khiến lòng bớt lo lắng.

Ngay lúc đó, một giọng nữ cao vút vang lên, lạnh lùng và chua chát: “Ồ? Đây là ai vậy? Sao hoàng tử lại dẫn một cô gái bình thường vào đây?”

Tinh Nhi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với người vừa nói. Trước mắt nàng là một tiểu thư, trang phục lộng lẫy, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, nhưng ánh mắt đầy thù hằn. Cô đoán ngay đây chính là một trong những phi tần lâu năm, người luôn tìm cơ hội hạ bệ những kẻ mới bước vào cung.

Hoàng tử Tiêu Vân Lâm hít sâu, bước tới, ánh mắt sắc bén nhưng không hề mất đi sự ôn hòa: “Ngươi nên biết phép tắc. Ngươi muốn so sánh hay gây chuyện, hãy giữ thái độ đúng mực.”

Tiểu thư kia hơi nghiêng người, nụ cười gượng gạo hiện lên, nhưng không kìm được sự giận dữ trong mắt: “Hoàng tử, người mới này chỉ là con gái một quan nhỏ, làm sao sánh được với chúng tôi?”

Tinh Nhi cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng cô không hề run. Cô thở sâu, cúi người nhẹ nhàng: “Xin chào các vị… tôi là Lâm Tinh Nhi, hôm nay được hoàng tử dẫn vào đây, thật sự rất vinh dự.” Giọng cô dịu dàng, nhưng chắc chắn, khiến người nghe không thể coi thường.

Một số phi tần nhíu mày, thấy cô tỏ ra lễ độ mà không sợ hãi, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa cảnh giác. Một số khác lại mỉm cười khéo léo, dường như đoán được chàng hoàng tử có lý do riêng khi dẫn cô đến.

Hoàng tử đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, khiến Tinh Nhi cảm thấy như có một bức tường vô hình bảo vệ cô. “Tinh Nhi, hôm nay ngươi hãy đi dạo một chút, ta sẽ để mắt đến ngươi,” chàng nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa nhẹ nhàng.

Tinh Nhi gật đầu, rồi khẽ bước đi giữa đám khách. Cô cảm nhận ánh mắt của mọi người, nghe những lời thì thầm, nhưng cố giữ bình tĩnh. Mỗi bước đi đều thể hiện sự tự tin, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

Bữa tiệc bắt đầu. Âm nhạc cung đình vang lên, tiếng đàn tranh và sáo hòa quyện, tạo nên một không gian vừa trang nghiêm vừa thanh nhã. Các phi tần trình diễn những màn múa nhẹ nhàng, những điệu nhảy uyển chuyển, trong khi các quan lại trò chuyện về triều chính, về các sự kiện gần đây.

Tinh Nhi đứng một bên, mắt lấp lánh khi quan sát toàn bộ không gian. Chỉ là vài bước chân nhỏ, nhưng với nàng, đây là một thế giới hoàn toàn mới, nơi quyền lực, sắc đẹp và cả những âm mưu ngấm ngầm hòa trộn.

Ngay lúc nàng vừa bước đến gần bàn rượu, một tiếng cười khẽ vang lên, chua chát và sắc bén: “Ngươi cứ ngỡ mình có thể sống sót ở đây sao, cô bé?”

Tinh Nhi quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng sáng ngời: “Tôi… chỉ muốn hòa mình và học hỏi.”

Tiểu thư kia nhếch môi, ánh mắt chứa đầy nghi kỵ: “Học hỏi? Hay chỉ là giả vờ, muốn chiếm lấy sự chú ý của hoàng tử?”

Tinh Nhi hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô hiểu, đây chỉ là thử thách đầu tiên. Cô không thể nóng giận hay cãi vã, nếu không sẽ dễ dàng bị đánh giá thấp. Cô cúi đầu nhẹ, giọng dịu dàng nhưng kiên định: “Tôi không muốn tranh giành với ai. Tôi chỉ muốn sống đúng với mình.”

Hoàng tử bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, ánh mắt sắc bén nhưng tràn đầy bảo vệ: “Ngươi không cần phải bận tâm. Ai hiểu được bản chất của ngươi thì sẽ thấy điều đúng đắn.”

Tiểu thư kia lùi lại, ánh mắt đầy giận dữ nhưng không dám nói thêm lời nào. Cô nhìn thấy ánh mắt hoàng tử, và biết rằng mình không thể làm gì hơn.

Tinh Nhi thở phào nhẹ nhõm, lòng bỗng dưng nhẹ nhõm. Cô biết, thử thách đầu tiên đã vượt qua, nhưng cũng hiểu rằng còn rất nhiều thử thách phía trước. Cô cần giữ bình tĩnh, tinh tế, và luôn đứng vững trước mọi cạm bẫy của cung đình.

Tiếp theo, hoàng tử dẫn nàng đến khu vực thưởng thức trà. Những ấm trà cổ, chén nhỏ bằng ngọc bích, cùng với bánh trái tinh xảo, tất cả đều được bày biện tỉ mỉ. Tinh Nhi ngồi xuống, cảm nhận sự ấm áp và tinh tế của không gian, lòng bỗng nhiên dịu lại.

“Ngươi thích nơi này không?” hoàng tử hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Tinh Nhi gật đầu, ánh mắt sáng ngời: “Vâng, tôi chưa từng thấy nơi nào đẹp đến vậy. Và… mọi thứ đều rất tinh tế, khiến tôi cảm thấy yên tâm.”

Hoàng tử mỉm cười, hiếm hoi lộ ra sự dịu dàng. “Ngươi thấy không, cung đình không chỉ là quyền lực, mà còn là nghệ thuật, là tinh thần, là trách nhiệm. Ngươi cần hiểu để tồn tại ở đây.”

Tinh Nhi im lặng, nghe từng lời của chàng, cảm nhận sự sâu sắc trong từng câu nói. Cô biết, không chỉ là một bữa tiệc, đây còn là bài học đầu tiên về cách sinh tồn và tồn tại giữa những con người quyền lực, phức tạp.

Tiếp theo, hoàng tử dẫn nàng đến các khu vực khác trong cung, nơi nàng gặp những phi tần khác, những quan lại và cả các cung nữ. Mỗi người đều có câu chuyện riêng, ánh mắt riêng, và những động thái riêng. Tinh Nhi học cách quan sát, lắng nghe, và giữ cho mình sự khiêm tốn nhưng không yếu đuối.

Đêm xuống, ánh nến chiếu sáng khắp đại sảnh, phản chiếu trên từng viên ngọc, từng bức phù điêu, tạo nên một khung cảnh lộng lẫy nhưng cũng đầy áp lực. Tinh Nhi đứng bên cạnh hoàng tử, cảm nhận sự bảo vệ dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Cô hiểu rằng, ở nơi này, sự khôn ngoan, tinh tế và lòng can đảm là chìa khóa để tồn tại.

Trước mắt nàng là một thế giới mới, đầy quyền lực, âm mưu, nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc ấm áp, ngọt ngào. Cô mỉm cười, ánh mắt rực sáng, lòng tràn đầy quyết tâm: từ nay, nàng sẽ học cách sống, học cách yêu thương, và học cách đứng vững giữa cung đình nguy nga nhưng đầy thử thách.

Và thế là, bữa tiệc cung đình đầu tiên khép lại, để lại trong lòng Lâm Tinh Nhi không chỉ những ký ức về quyền lực, sắc đẹp, mà còn cả những rung động đầu tiên khi nhận ra rằng, bên cạnh nàng luôn có hoàng tử Tiêu Vân Lâm – người vừa bảo vệ, vừa dẫn dắt, vừa nhen nhóm những tình cảm ngọt ngào trong trái tim nàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×