sủng vật của ác ma

Chương 1: Ác Ma Giữa Lòng Phố Thị


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố về đêm là một con thú khổng lồ khoác lên mình tấm áo choàng nhung đen được điểm xuyết bởi hàng triệu viên kim cương lấp lánh. Nhưng trong căn phòng áp mái của tòa nhà cao nhất trung tâm, ánh đèn thành phố chỉ là phông nền mờ nhạt cho một quyền lực tuyệt đối và lạnh lẽo hơn nhiều.

Lâm Hiên ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế da Poltrona Frau, ngón tay thon dài kẹp điếu xì gà Cohiba Behike đang cháy dở. Làn khói trắng mỏng manh lượn lờ, che khuất rồi lại để lộ ra đôi mắt sâu thẳm, đen như mực tàu, không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào. Đối diện anh, một người đàn ông trung niên mồ hôi túa ra như tắm dù máy lạnh đang chạy ở mức thấp nhất. Đó là ông Tuấn, chủ tịch một tập đoàn xây dựng đang trên đà phá sản.

“Lâm tổng, tôi xin cậu… công ty đó là tâm huyết cả đời của tôi,” giọng ông Tuấn run rẩy, gần như van nài.

Lâm Hiên không đáp. Anh chỉ chậm rãi rít một hơi xì gà, nhả khói thành một vòng tròn hoàn hảo. Vòng khói tan ra, cũng là lúc sự kiên nhẫn của anh tan biến.

“Tâm huyết?” Anh nhếch một bên mép, nụ cười nửa miệng còn đáng sợ hơn cả một cái cau mày. “Khi ông dùng thủ đoạn để hất cẳng đối tác cũ, đó có phải là tâm huyết không? Khi ông rút ruột công trình để bỏ túi riêng, đó có phải là tâm huyết không, ông Tuấn?”

Mỗi một câu hỏi của Lâm Hiên như một nhát búa nện vào lồng ngực người đàn ông đối diện. Ông ta tái mặt, lắp bắp không thành lời. Lâm Hiên đã biết tất cả. Trong thế giới này, không gì qua được mắt anh.

Anh đứng dậy, thân hình cao lớn đổ một cái bóng dài trùm lên người ông Tuấn. Anh bước đến bên quầy bar, rót một ly Macallan 72 năm tuổi. Màu rượu hổ phách sóng sánh trong ly, đẹp ma mị.

“Tôi cho ông hai lựa chọn,” Lâm Hiên nói, giọng đều đều nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. “Một là ký vào đây, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho tôi với cái giá danh nghĩa. Gia đình ông sẽ được yên ổn. Hai là…” Anh ngưng lại, xoay nhẹ ly rượu. “Ngày mai, toàn bộ những bằng chứng này sẽ nằm trên bàn của viện kiểm sát. Và tôi không chắc những chủ nợ giang hồ của ông có đủ kiên nhẫn để chờ phán quyết của tòa án đâu.”

Đó là một lời đe dọa không che đậy. Ông Tuấn đổ sụp xuống ghế, thất thần. Cuộc chơi đã kết thúc. Anh đã thắng, như mọi khi. Anh không cần phải gào thét hay dùng bạo lực. Quyền lực của Lâm Hiên nằm ở sự tĩnh lặng chết người, ở khả năng bóp nát sinh mệnh của kẻ khác chỉ bằng vài câu nói.

Sau khi thuộc hạ tiễn người đàn ông thất bại ra về, căn phòng trở lại với sự im lặng vốn có. Lâm Hiên đứng bên cửa sổ kính khổng lồ, nhìn xuống thành phố bên dưới. Đèn xe như những dòng sông ánh sáng chảy bất tận, nhưng trong mắt anh, tất cả chỉ là một mớ hỗn độn vô nghĩa. Anh có tất cả: tiền bạc, quyền lực, địa vị. Nhưng trái tim anh là một khối băng vĩnh cửu.

Anh về đến căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô khi đồng hồ điểm nửa đêm. Căn nhà được thiết kế theo phong cách tối giản, đắt tiền đến từng chi tiết nhưng lạnh lẽo như một lăng mộ. Tiếng bước chân của anh vang vọng trên sàn đá cẩm thạch. Không một下nh sáng, không một lời chào. Chỉ có những người giúp việc cúi đầu im lặng khi anh đi qua.

Trong một phút lơ đãng, ánh mắt anh lướt qua một góc phòng khách, nơi lẽ ra phải có một bức ảnh gia đình. Nhưng giờ chỉ còn là một bức tường trống. Một ký ức mờ nhạt chợt ùa về: tiếng cãi vã, tiếng đổ vỡ, tiếng khóc của một người phụ nữ, và ánh mắt oán hận của cha anh. Anh nhắm mắt lại, xua đi hình ảnh đó. Quá khứ là thứ anh đã chôn vùi từ rất lâu rồi.

Một cô người mẫu nóng bỏng tên Linh Chi, người được sắp xếp để "hầu hạ" anh đêm nay, bước ra từ phòng ngủ. Cô ta mặc một chiếc váy lụa mỏng tang, cố tình uốn éo để khoe những đường cong cơ thể.

“Anh Hiên, anh về rồi…” cô ta cất giọng ngọt xớt, định vòng tay qua cổ anh.

Lâm Hiên khẽ nghiêng người, tránh né cái chạm của cô ta. Ánh mắt anh lướt qua Linh Chi từ đầu đến chân, một cái nhìn đánh giá lạnh lùng, như thể đang nhìn một món đồ vật. Anh thấy được sự toan tính, sự tham lam và sự trống rỗng trong đôi mắt được trang điểm kỹ càng kia. Tất cả những người phụ nữ tìm đến anh đều như vậy.

“Cô về đi,” anh nói, giọng không một chút cảm xúc.

“Nhưng… anh Hiên…” Linh Chi sững sờ.

“Tôi không thích nhắc lại lần thứ hai.”

Nói rồi, anh lướt qua cô ta, đi thẳng lên phòng làm việc của mình, đóng sầm cánh cửa lại. Bỏ lại cô người mẫu với khuôn mặt biến sắc vì tức giận và bẽ bàng. Với Lâm Hiên, phụ nữ cũng chỉ là một công cụ, một món trang sức. Mà đã là trang sức, thì khi anh không có hứng, nó chỉ là một thứ phiền phức, vô giá trị. Đêm nay, cũng như mọi đêm khác, anh chọn bầu bạn với bóng tối và sự cô độc. Đó mới là thế giới thực sự của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×