Bảy giờ sáng.
Tiếng chuông báo thức kêu lên đều đều trong căn phòng ngủ lớn phủ một màu xám lạnh. Minh Hòa mở mắt, ánh sáng nhàn nhạt hắt qua khe rèm cửa mỏng. Anh với tay tắt chuông, rồi lặng lẽ ngồi dậy. Bên cạnh anh, chiếc gối trống trơn. Thục Anh đã dậy từ sớm.
Không có tiếng nước chảy, không có tiếng bước chân vội vã, không có cả lời chào buổi sáng quen thuộc. Chỉ có sự im lặng đến ngột ngạt.
Minh Hòa khoác vội chiếc áo sơ mi, không là lượt. Anh xuống bếp, nơi Thục Anh đang pha cà phê. Mái tóc chị đã pha chút bạc, cột gọn gàng sau gáy. Ánh mắt chị không rời khỏi ly cà phê đang nhỏ giọt, như thể đó là việc quan trọng nhất buổi sáng nay.
“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm và nhẹ.
“Ừ,” chị đáp, mắt vẫn nhìn vào ly cà phê, không nhìn anh.
Chỉ một từ, gọn lỏn. Không có cả tên anh trong câu nói. Anh cảm thấy trái tim mình hẫng một nhịp.
Bữa sáng là ổ bánh mì nguội, vài lát trứng chiên. Không ai nói gì. Tiếng dao muỗng khẽ chạm vào dĩa là âm thanh duy nhất trong căn nhà rộng lớn.
Anh nhìn quanh. Bức ảnh cưới treo trên tường đã bạc màu. Những khung ảnh gia đình đặt ngay ngắn trên kệ tủ, ai nấy đều cười. Chỉ có hiện tại là im lặng.
Họ đã sống với nhau hai mươi hai năm. Hai đứa con – một đã du học, một đang học đại học. Mọi thứ dường như đủ đầy: nhà cửa, tiền bạc, danh tiếng. Nhưng có thứ gì đó đã rơi ra khỏi cuộc hôn nhân này – thứ vô hình nhưng cốt lõi.
Thục Anh đứng dậy, rửa ly tách một cách máy móc. Anh nhìn bóng dáng chị – lặng lẽ, nhỏ bé, và xa cách đến nao lòng.
“Chiều nay anh có cuộc họp trễ, chắc về muộn.”
“Ừ.”
Lại là “Ừ”. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng họ trò chuyện thật sự là khi nào. Không phải những câu hỏi xã giao về con cái hay lịch làm việc. Mà là những câu hỏi của trái tim.
“Em có cần anh đón My không?” – Anh cố hỏi, nhắc đến con gái út.
“Không. Em lo được.”
Anh gật đầu. Lại im lặng.
Minh Hòa bước ra khỏi nhà, leo lên xe, và chìm vào dòng người đông đúc. Nhưng tâm trí anh không ở đó. Anh nhớ về những buổi sáng cách đây nhiều năm – khi Thục Anh còn bật cười vì những câu đùa vụng về của anh, khi chị hay pha cà phê sữa cho anh và trách nhẹ: “Anh toàn uống ngọt, coi chừng béo đó nha.”
Thời gian đã mài mòn tất cả. Không phải bằng biến cố dữ dội, mà bằng sự lặp lại – đều đặn, nhàm chán, và thiếu lửa.
Tại công ty, Minh Hòa là một giám đốc được kính nể. Anh giỏi giang, điềm tĩnh, quyết đoán. Nhưng anh không hạnh phúc. Anh cười nhiều với đồng nghiệp, khách hàng, nhưng lại im lặng trước vợ.
Buổi trưa, anh nhìn thấy một tin nhắn từ số lạ:
“Em về nước rồi. Nếu anh có thời gian, mình có thể uống cà phê?”
Tên người gửi: Lan Chi.
Anh chết lặng vài giây.
Lan Chi – người con gái năm xưa, mối tình đầu thời đại học, người từng viết thư tay cho anh mỗi ngày. Họ chia tay vì những chọn lựa khác nhau: cô đi du học, anh ở lại lập nghiệp và… gặp Thục Anh.
Bao năm qua, Lan Chi như một kỷ niệm dịu dàng ngủ yên trong ngăn tủ ký ức. Và bây giờ… cô đột nhiên quay lại?
Minh Hòa cất điện thoại vào túi. Trái tim anh đập nhanh hơn một chút. Không phải vì yêu – anh không chắc – mà là vì có người muốn gặp anh.
Thật lâu rồi không ai muốn gặp anh với đôi mắt mong chờ.
Buổi tối, Thục Anh về muộn. Trên người chị phảng phất mùi nước hoa nhẹ, không phải mùi quen thuộc. Chị lặng lẽ thay đồ, không giải thích gì. Minh Hòa không hỏi.
Anh ngồi một mình trong phòng khách, tivi mở mà không ai xem. Bản tin ồn ào, còn căn nhà thì im ắng.
Điện thoại lại rung lên. Vẫn là Lan Chi:
“Mai em rảnh. Quán cũ vẫn còn đó, chờ anh.”
Minh Hòa nhìn chằm chằm vào dòng chữ. Anh gõ:
“Anh sẽ đến.”
Kết thúc chương 1.