ta xa nhau

Chương 2: Người Xưa Gặp Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quán cà phê nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, không bảng hiệu, không màu mè. Những người biết đến nó đều là khách quen, những người từng có một đoạn thanh xuân gắn bó. Minh Hòa không cần nhìn bản đồ, đôi chân anh tự tìm đến nơi quen thuộc ấy.

Ký ức ùa về như dòng phim tua chậm: những chiều mưa rả rích bên khung cửa gỗ, tách cà phê bốc khói, tiếng cười khúc khích của cô gái có đôi mắt sáng và mái tóc xõa ngang vai – Lan Chi.

Khi anh đẩy cửa bước vào, cô đã ngồi đó. Vẫn góc quen thuộc, vẫn chiếc bàn nhỏ nhìn ra khoảng sân trồng đầy hoa dại.

Lan Chi mỉm cười, ánh mắt cô như một tia nắng xuyên qua lớp mây dày đặc đang phủ kín cuộc sống của anh.

“Chào anh,” cô nói, nhẹ như gió.
“Chào em. Lâu quá rồi…” – Anh ngồi xuống, cảm giác như bị kéo ngược về hai mươi năm trước.

Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, tóc cột hờ hững. Không son phấn đậm, không kiểu cách. Nhưng lại mang theo một thứ khiến anh thấy dịu lòng – sự tươi mới, thứ mà anh đã đánh mất.

“Em vẫn giống như ngày xưa,” anh buột miệng.
Lan Chi bật cười: “Còn anh… trông mỏi mệt hơn trước.”

Minh Hòa im lặng. Câu nói đó không phải là lời chê, mà là sự thật.

Họ nói chuyện về những năm tháng cũ – về những buổi học nhóm kéo dài đến tối, về lần trốn học đi xem phim đầu tiên, và cả những lá thư tay dài cả trang giấy. Không ai nhắc đến chuyện chia tay, như một vết thương cả hai đều học cách chấp nhận.

“Anh kết hôn rồi, phải không?” – Lan Chi hỏi, nhẹ nhàng.
“Ừ. Hai mươi hai năm.”
“Vẫn còn hạnh phúc chứ?” – Cô nhìn anh, ánh mắt như soi thấu tâm can.

Minh Hòa khựng lại. Anh không muốn nói dối, cũng không muốn than thở. Nhưng cuối cùng, anh chỉ đáp: “Không biết nữa. Hình như… không còn là hạnh phúc.”

Lan Chi không hỏi thêm. Cô chỉ lặng thinh, như một người bạn cũ lắng nghe.


Họ ngồi lại gần hai tiếng. Không có lời tỏ tình, không có cảm xúc mãnh liệt, chỉ là hai người trưởng thành chia nhau những mảnh vỡ của quá khứ và hiện tại.

Khi đứng dậy, Lan Chi nhìn anh, nửa đùa nửa thật:
“Nếu năm xưa em không đi, anh có nghĩ… mình sẽ khác?”

Minh Hòa không trả lời. Vì anh cũng không chắc. Có lẽ, đời người không chỉ chọn một con đường, mà còn là cả hành trình giữ lửa – điều mà anh đã quên mất trong suốt hai mươi năm làm chồng.


Buổi tối hôm ấy, Minh Hòa về nhà trễ. Căn nhà vẫn sáng đèn, nhưng Thục Anh không ở phòng khách. Cô đang ngồi trong phòng ngủ, laptop mở, gương mặt căng thẳng. Trông thấy anh, cô chỉ liếc qua rồi tiếp tục làm việc.

“Em ăn gì chưa?” – Anh hỏi.

“Rồi,” cô đáp gọn.

“Anh gặp Lan Chi hôm nay.” – Anh nói, giọng thẳng thắn, như một thử nghiệm.
Thục Anh thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt không có bất ngờ. Chỉ là một cái nhìn dửng dưng.

“Cô ấy về nước à?”
“Ừ. Muốn gặp anh, nên anh đến.”
“Vậy thôi à?”
“Ừ.”

Im lặng.

Anh mong đợi một phản ứng – ghen tuông, giận dỗi, thậm chí là một ánh mắt gay gắt. Nhưng chị chỉ bình thản như thể anh vừa kể một chuyện không liên quan gì đến mình.

“Em cũng gặp người cũ tuần trước,” Thục Anh nói sau vài phút.
Lần này, đến lượt Minh Hòa sững lại.

“Ai vậy?”
“Anh Phong – người từng cầu hôn em trước khi gặp anh.”

Không ai nói gì thêm.

Không cần ngoại tình, không cần dối trá. Chỉ một bữa cà phê, một lần trò chuyện với người cũ cũng đủ để thấy mối quan hệ này đã không còn an toàn nữa.


Đêm hôm đó, Minh Hòa không ngủ được. Anh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà.

Thục Anh cũng không ngủ. Cô quay lưng lại với anh, từng hơi thở đều đặn như cố che giấu một cơn bão bên trong.

Họ cách nhau chỉ một cánh tay, nhưng lòng thì xa đến nghìn trùng.

Trong bóng tối, Minh Hòa thầm hỏi:
“Chúng ta đã mất nhau từ khi nào?”


Kết thúc chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.