Sáng hôm sau, Thục Anh về nhà khi trời còn chưa sáng rõ. Ánh đèn hành lang phản chiếu lên gương mặt chị, để lộ sự mệt mỏi hiện rõ qua từng đường nét. Minh Hòa đang đứng trong bếp, tay cầm ly cà phê chưa kịp uống, bất ngờ khi thấy chị trở về sớm hơn dự kiến.
“Em tưởng trực đêm?” – Anh hỏi.
“Có người đổi ca nên em về.”
“Em ăn gì chưa?”
“Chưa. Em chỉ muốn tắm rồi ngủ.”
Thục Anh đi thẳng lên lầu, không một ánh nhìn về phía anh. Cách họ trò chuyện với nhau khiến căn nhà như một phòng trọ rộng – đủ để sống, nhưng thiếu hoàn toàn hơi ấm.
Gần trưa, khi Thục Anh thức dậy, Minh Hòa đã rời khỏi nhà. Trên bàn là một tô cháo nóng, tờ giấy ghi:
“Anh có việc, trưa không về. Cháo còn nóng. Nhớ ăn.”
Thục Anh ngồi xuống, cầm thìa lên rồi lại đặt xuống. Bỗng dưng chị cảm thấy cay nơi sống mũi. Họ đã sống với nhau bao nhiêu năm, vậy mà giờ đây lại phải nhắn nhủ nhau qua những mẩu giấy như những người xa lạ.
Chị ăn vài muỗng, rồi gạt tô cháo sang một bên. Không phải vì không ngon – mà vì không nuốt nổi nữa.
Chiều hôm đó, Minh Hòa đến nhà con gái – My – đang thuê trọ gần trường đại học. Con bé mở cửa, gương mặt sáng bừng khi thấy bố:
“Bố tới mà không báo trước, may mà con chưa đi học nhóm.”
“Bố chỉ ghé ngang thôi. Có ít trái cây mẹ gửi, với vài món đồ con nhờ.”
My nhận lấy túi đồ, đặt lên bàn rồi rót nước cho bố. Nó ngồi xuống cạnh, nhìn Minh Hòa đầy tò mò:
“Bố với mẹ dạo này sao vậy?”
Câu hỏi làm anh khựng lại. Không ngờ con gái lại cảm nhận được điều đó.
“Sao con hỏi vậy?”
“Tại con thấy hai người lạ lắm. Gọi về nhà mà mẹ thì nói ngắn gọn, bố thì hay bảo ‘mẹ bận’, rồi lần nào con đề xuất cả nhà đi ăn cũng bị hoãn.”
Minh Hòa thở dài. Anh không muốn giấu, nhưng cũng không biết nên nói sao với con gái đang tuổi hai mươi này. Thục Anh vẫn luôn là một người mẹ mẫu mực. Anh… chỉ là người bố luôn đi làm, luôn giữ im lặng.
“Bố mẹ… đang suy nghĩ lại về nhiều thứ.” – Anh nói, chậm rãi.
My im lặng một lúc rồi hỏi nhỏ:
“Bố mẹ định ly hôn à?”
Câu hỏi ấy như một cái tát vào ngực. Minh Hòa nhìn con gái – đôi mắt nó giống hệt Thục Anh ngày trẻ, trong veo và thẳng thắn.
“Bố không chắc. Nhưng nếu có, bố hứa sẽ không để con thiếu tình yêu của cả hai.”
My gật đầu, mắt đỏ hoe.
“Con không giận đâu. Con chỉ mong… bố mẹ đừng đau khổ.”
Buổi tối, Minh Hòa và Thục Anh cùng ngồi trong phòng khách. Không hẹn, không sắp xếp. Chỉ là vô tình – hoặc có thể là đã đến lúc cần nói điều gì đó.
“Anh gặp My chiều nay.”
“Con bé vẫn ổn chứ?”
“Ổn. Nó hỏi về… chuyện của mình.”
Thục Anh dựa lưng vào sofa, tay ôm gối. Gương mặt chị không ngạc nhiên. Chị biết, chuyện này rồi cũng đến tai con cái.
“Chắc em cũng phải gặp con bé để nói rõ.”
Minh Hòa gật đầu. Rồi anh hỏi, nhẹ nhưng thẳng:
“Thục Anh… em còn muốn tiếp tục không?”
Chị im lặng một lúc lâu. Rồi khẽ đáp:
“Em không biết. Em đã thử. Nhiều năm nay em đã cố để mọi thứ vẫn như cũ. Nhưng chính sự im lặng của anh… khiến em cảm thấy mình dần biến mất khỏi cuộc sống này.”
Minh Hòa nghe mà nghẹn. Anh chưa từng nghĩ – sự im lặng của anh, sự mệt mỏi sau những ngày dài làm việc – lại khiến chị cảm thấy cô đơn đến thế.
“Anh xin lỗi.” – Anh nói, thật chậm.
Thục Anh nhìn anh. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, họ nhìn nhau thật lâu.
“Chúng ta đều có lỗi. Nhưng có lẽ lỗi lớn nhất là… chúng ta không còn nói chuyện với nhau như hai con người.”
Câu nói đó khiến Minh Hòa lặng người.
Đêm hôm ấy, họ không nói thêm gì nữa. Nhưng lần đầu tiên sau rất lâu, không khí giữa họ không còn lạnh giá hoàn toàn. Giống như một cánh cửa vốn đã khép, đang hé ra một khe hở nhỏ – để ánh sáng có thể len vào.
Không ai nói đến chuyện ly hôn. Không ai hứa sẽ cố gắng. Nhưng có điều gì đó trong lòng Minh Hòa – một tiếng gõ khe khẽ – báo hiệu rằng, nếu muốn, vẫn có thể quay đầu.
Kết thúc chương 5.