Buổi sáng hôm sau trời đổ mưa. Mưa không lớn nhưng rả rích, phủ lên thành phố một tấm màn ướt át và mơ hồ. Minh Hòa ngồi trong xe, tay vô thức gõ nhẹ lên vô lăng. Bản nhạc cũ vang lên qua radio – một bản tình ca thập niên 90, xa xăm và buồn bã.
Anh đến quán cà phê nơi hẹn với Lan Chi. Quán vắng, chỉ có tiếng mưa tí tách rơi trên mái tôn và ánh đèn vàng ấm nhẹ nhàng chiếu xuống những bàn ghế gỗ cũ kỹ.
Lan Chi đến sau, tay cầm một chiếc ô trong suốt. Cô mỉm cười khi thấy anh.
“Anh đến sớm.”
“Anh không muốn trễ trong lần thứ hai gặp lại em.”
Cả hai nhìn nhau giây lát, rồi im lặng. Không khí không còn ngại ngùng như lần đầu. Chỉ còn sự nhẹ nhàng giữa hai người lớn đã từng có chung một đoạn đường tuổi trẻ.
“Anh đã thay đổi,” Lan Chi nói, tay khuấy nhẹ cốc cacao nóng.
“Thay đổi nhiều không?”
“Nhiều. Nhưng vẫn là anh, vẫn cái cách nhìn người ta im lặng trước khi lên tiếng. Em nhớ điều đó.”
Minh Hòa mỉm cười. Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày ngồi thế này, với người phụ nữ mà anh từng yêu nhưng không giữ được.
Lan Chi kể về những năm tháng sống ở nước ngoài: công việc, những mối quan hệ không đi đến đâu, nỗi cô đơn giữa đất lạ. Giọng cô nhẹ nhàng, không trách móc, không tiếc nuối. Nhưng Minh Hòa hiểu – cô vẫn lẻ loi như anh.
“Còn anh?” – Cô nghiêng đầu hỏi – “Cuộc sống hôn nhân của anh thế nào?”
Minh Hòa ngập ngừng. Anh muốn tránh câu hỏi ấy, nhưng rồi lại thở ra thật dài:
“Cô đơn. Chúng anh sống cùng nhà nhưng như hai người xa lạ. Không cãi vã, không giận hờn, chỉ là… không còn nhìn về nhau.”
Lan Chi không nói gì. Cô lặng lẽ đặt tay lên cốc cà phê đã nguội.
“Em nghĩ… có những cuộc hôn nhân không cần kết thúc bằng ngoại tình hay xung đột. Nó kết thúc bằng sự im lặng và cam chịu. Giống như đang đi trên một con tàu không có bến cuối.”
Minh Hòa nhìn cô. Câu nói đó chạm sâu vào anh. Quá đúng. Quá thật.
Sau cuộc gặp, anh đưa cô về bằng xe. Trên đường, họ không nói gì nhiều, chỉ nghe tiếng mưa đập vào kính.
Khi xe dừng trước căn hộ của Lan Chi, cô quay sang nhìn anh:
“Cảm ơn anh vì đã đến. Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn, em cảm thấy như mình vừa trở lại là người phụ nữ từng được yêu – dù chỉ là trong hồi ức.”
“Lan Chi…” – Anh gọi tên cô, rồi im lặng.
Cô mỉm cười, mở cửa bước ra, không quay đầu lại.
Tối hôm đó, Thục Anh không về. Cô chỉ nhắn một tin ngắn gọn:
“Em ở lại viện trực ca đêm. Không cần chờ.”
Minh Hòa không trả lời. Anh ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng hắt lên bức tường trống. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của họ – ngày cả hai còn trẻ, còn yêu, còn tin rằng hôn nhân là đích đến của hạnh phúc.
Giờ đây, trong bức ảnh đó, chỉ có một quá khứ đã cũ. Hiện tại, những gì họ có chỉ là trách nhiệm, thói quen, và sự im lặng.
Gần nửa đêm, Minh Hòa mở laptop, lướt qua những file ảnh cũ trong ổ cứng. Có cả những bức hình chụp chung với Lan Chi thời đại học – những nụ cười, những đôi mắt còn rực rỡ.
Anh không biết mình đang tìm điều gì. Có lẽ là một lý do để tha thứ cho chính mình, hoặc để hiểu vì sao cuộc sống lại có thể thay đổi đến vậy.
Khi đồng hồ điểm 12 giờ, anh gập máy. Trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ: Anh đang đi lệch khỏi con đường của mình, hay chỉ là đang tìm lại phần anh đã đánh rơi?
Kết thúc chương 4.