Sài Gòn chiều tà, ánh nắng vàng nhạt len qua những tán cây trên đường Nguyễn Huệ. Minh bước vào tiệm cà phê “Góc Nhỏ” với chiếc laptop nặng trĩu trên vai. Anh, một lập trình viên 28 tuổi, luôn chọn góc bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn dòng người qua lại mà không bị cuốn vào nhịp sống vội vã. Tiệm cà phê nhỏ, với bức tường gạch thô và ánh đèn vàng ấm, là nơi Minh tìm chút bình yên giữa những dòng code rối rắm.
Hôm ấy, Minh gọi một ly cà phê đen đá, như mọi ngày. Khi cô gái đứng quầy đặt ly xuống, anh thoáng ngẩng đầu. Cô có mái tóc ngắn ngang vai, nụ cười tươi nhưng ánh mắt lại như giấu điều gì. Trên ly cà phê, một mẩu giấy nhỏ được dán cẩn thận: “Hôm nay trời đẹp, cười lên nhé!” Minh nhíu mày, lật mẩu giấy qua lại. Lời nhắn viết tay, nét chữ nghiêng nghiêng, mềm mại. Anh bất giác mỉm cười, dù chỉ thoáng qua. Lâu rồi anh không cười vì một điều nhỏ nhặt thế này.
Minh làm việc ở một công ty khởi nghiệp, nơi áp lực đè nặng mỗi ngày. Dự án gần đây của anh thất bại, khiến anh mất niềm tin vào bản thân. Những dòng code anh viết ra dường như chỉ để che giấu sự bất lực. Tối đó, khi rời tiệm, Minh để lại một dòng chữ trên hóa đơn: “Cảm ơn lời nhắn. Mai tôi quay lại.” Anh không biết cô gái có đọc được không, nhưng anh muốn thử.
Ngày hôm sau, Minh trở lại. Ly cà phê đen đá vẫn như cũ, nhưng mẩu giấy lần này viết: “Mai quay lại thật hả? Vậy mai tui viết tiếp nha!” Minh bật cười, nhìn về phía quầy. Cô gái đang lau ly, ánh mắt lướt qua anh, khẽ gật đầu. Tên cô, theo bảng tên trên áo, là Hạ. Minh không biết, từ khoảnh khắc ấy, những mẩu giấy nhỏ sẽ trở thành sợi dây kết nối hai con người xa lạ.
Hạ, 25 tuổi, làm việc ở “Góc Nhỏ” được nửa năm. Cô yêu công việc này, không chỉ vì mùi cà phê thơm lừng mà còn vì những khoảnh khắc cô có thể làm ai đó mỉm cười. Nhưng đằng sau nụ cười của Hạ là một câu chuyện cô chưa từng kể. Một mối tình cũ, một vết thương chưa lành, và những ngày cô tự hỏi liệu mình có còn đủ can đảm để mở lòng.
Minh bắt đầu ghé tiệm thường xuyên hơn. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ làm việc, nhưng luôn chờ đợi mẩu giấy trên ly. Có ngày là “Hôm nay mệt không? Nghỉ một chút đi!”, có ngày là “Cà phê đắng, nhưng đời ngọt mà, đúng không?” Những lời nhắn ấy như liều thuốc nhỏ, xoa dịu tâm hồn khô cằn của Minh. Anh bắt đầu viết lại, để lại những dòng ngắn trên hóa đơn: “Cà phê ngon, lời nhắn cũng hay.” Hay “Đời chưa ngọt, nhưng cảm ơn cô.”
Một buổi chiều mưa, Minh đến muộn. Tiệm vắng, chỉ còn Hạ đứng sau quầy. Cô đưa ly cà phê, kèm mẩu giấy: “Mưa thế này, ngồi lâu chút nha, đừng vội về.” Minh nhìn ra cửa sổ, mưa lất phất. Anh viết lên hóa đơn: “Cô hay viết thế này cho mọi khách à?” Khi Hạ đọc được, cô cười, lắc đầu, rồi viết lại: “Chỉ cho người hay ngồi góc cửa sổ thôi.”
Khoảnh khắc ấy, Minh cảm nhận được một điều gì đó rất lạ. Không phải tình yêu, chưa phải, nhưng là một sự kết nối mà anh chưa từng có. Anh nhìn Hạ, cô gái với nụ cười buồn, và tự hỏi cô đang giấu điều gì sau những mẩu giấy ấy.