Minh dần quen với thói quen ghé “Góc Nhỏ” mỗi chiều. Công việc của anh vẫn ngập trong áp lực, nhưng những mẩu giấy của Hạ như một điểm tựa nhỏ. Có hôm, anh đến sớm, thấy Hạ đang cẩn thận dán một mẩu giấy lên ly cà phê của khách khác. Anh thoáng chạnh lòng, tự hỏi liệu mình có đặc biệt như cô từng nói. Nhưng mẩu giấy trên ly của anh hôm đó viết: “Hôm nay anh mặc áo xanh, hợp lắm nha!” Minh giật mình, nhìn xuống áo mình. Đúng là áo xanh. Anh mỉm cười, cảm giác như Hạ đang thực sự để ý đến anh.
Hạ, trong những giờ nghỉ, thường ngồi ở góc tiệm, đọc sách hoặc ghi gì đó vào một cuốn sổ nhỏ. Minh tò mò nhưng chưa bao giờ hỏi. Anh chỉ dám trao đổi qua những mẩu giấy. Một lần, anh viết: “Cô hay đọc sách gì vậy? Gợi ý tôi một cuốn đi.” Hạ trả lời: “‘Cà Phê Cùng Tony’, nhẹ nhàng mà thấm. Anh thử chưa?” Minh mua cuốn sách ngay tối đó, đọc ngấu nghiến, không phải vì nội dung, mà vì muốn hiểu Hạ thêm một chút.
Dần dà, những mẩu giấy trở nên dài hơn. Hạ viết về những ngày cô còn nhỏ, lớn lên ở một thị trấn ven biển, nơi mùi muối mặn thấm vào từng con hẻm. Minh kể về ước mơ từng có, muốn tạo ra một ứng dụng thay đổi cuộc sống, nhưng rồi bị thực tế vùi lấp. Anh không kể về thất bại của mình, chỉ viết: “Có những ngày, tôi chỉ muốn bỏ hết.” Hạ đáp lại: “Bỏ thì dễ, nhưng tiếc lắm. Anh mạnh mẽ hơn anh nghĩ đó.”
Một lần, Minh đến khi tiệm đông khách. Hạ bận rộn, không kịp viết gì. Ly cà phê của anh trống trơn, không mẩu giấy. Anh thoáng thất vọng, nhưng rồi thấy Hạ lén nhét một mẩu giấy vào tay anh khi thu dọn bàn. “Xin lỗi, hôm nay đông quá. Mai bù nha!” Minh bật cười, cảm giác như trái tim mình vừa ấm lại.
Nhưng Hạ không phải lúc nào cũng rạng rỡ. Có những ngày, cô lặng lẽ hơn, ánh mắt xa xăm. Minh nhận ra, qua những mẩu giấy, cô hiếm khi nhắc về hiện tại, như thể cô đang trốn chạy điều gì. Anh muốn hỏi, nhưng lại sợ phá vỡ ranh giới mong manh giữa họ. Thay vào đó, anh viết: “Có chuyện gì buồn, kể tôi nghe được không?” Hạ không trả lời ngay. Mẩu giấy hôm sau chỉ đơn giản: “Cảm ơn anh, nhưng tui ổn.”
Minh không tin. Anh bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: cách Hạ hay nhìn ra cửa khi trời mưa, cách cô nắm chặt cuốn sổ như thể nó chứa cả thế giới của cô. Anh muốn bước qua ranh giới ấy, nhưng lại sợ. Sợ Hạ sẽ xa cách, sợ những mẩu giấy sẽ ngừng xuất hiện.
Cuối tuần, Minh đến tiệm sớm. Hạ đang pha cà phê, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, làm sáng bừng mái tóc cô. Anh viết một dòng dài hơn thường lệ: “Cô có biết những mẩu giấy của cô làm ngày của tôi bớt tệ không? Cảm ơn, Hạ.” Khi đọc được, Hạ đỏ mặt, khẽ cười. Cô không viết gì lại, chỉ nhìn anh, ánh mắt như muốn nói điều gì.