Đêm Sài Gòn lấp lánh ánh đèn, nhưng Minh lại thấy lòng mình trống trải. Anh ngồi trong căn hộ nhỏ, màn hình laptop sáng loá với những dòng code. Dự án của anh đang tiến triển, nhưng áp lực từ sếp và đồng nghiệp khiến anh kiệt sức. Anh nghĩ về Hạ, về mẩu giấy cuối cùng cô không trả lời. Liệu anh đã đi quá xa? Liệu những dòng chữ của anh có làm cô khó xử?
Sáng hôm sau, Minh đến “Góc Nhỏ” sớm hơn thường lệ. Tiệm vừa mở, Hạ đang sắp xếp ly trên kệ. Cô nhìn anh, mỉm cười, nhưng nụ cười ấy vẫn mang chút gì xa cách. Ly cà phê hôm nay có mẩu giấy: “Hôm qua tui bận, không trả lời anh được. Xin lỗi nha.” Minh thở phào, viết lại: “Tui lo cô giận tui. Cô ổn chứ?” Hạ đọc, ánh mắt dịu đi. Cô viết: “Tui ổn, chỉ là có vài chuyện nghĩ ngợi. Cảm ơn anh lo cho tui.”
Minh muốn hỏi thêm, nhưng tiệm bắt đầu đông khách. Hạ bận rộn, nhưng anh nhận ra cô hay liếc về phía anh, như thể muốn nói gì. Giờ nghỉ trưa, Minh thấy Hạ ngồi ở góc tiệm, mở cuốn sổ nhỏ. Cô viết gì đó, rồi gấp lại nhanh chóng khi thấy anh nhìn. Minh viết lên giấy: “Cuốn sổ đó quan trọng lắm hả? Tui tò mò quá!” Hạ cười, viết lại: “Bí mật của tui, anh đừng hòng biết!” Nhưng nụ cười của cô không giấu được nỗi buồn.
Chiều muộn, Minh ở lại đến giờ đóng cửa. Hạ mời anh một ly cà phê nóng, ngồi đối diện. “Anh làm gì mà hay đến đây thế?” cô hỏi, giọng tò mò. Minh ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Tui thích không khí ở đây, và… thích những mẩu giấy của cô.” Hạ đỏ mặt, cúi đầu. “Anh lạ thật, chỉ vài dòng chữ mà cũng thích.” Minh cười: “Không chỉ là chữ, mà là người viết chúng.”
Lời nói của Minh làm Hạ lặng đi. Cô nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn đường phản chiếu trên mặt kính. “Tui từng nghĩ, những lời viết ra dễ hơn nói,” cô nói khẽ. “Nhưng có những chuyện, viết cũng không đủ.” Minh muốn hỏi, nhưng lại sợ. Anh chỉ nói: “Nếu cô muốn kể, tui sẽ nghe. Không ép đâu.”
Tối đó, Minh để lại một mẩu giấy: “Cô nói đúng, viết dễ hơn nói. Nhưng tui hy vọng một ngày cô sẽ nói với tui.” Hạ đọc, tay run nhẹ. Cô không viết lại, chỉ nhìn theo Minh khi anh rời tiệm. Đêm ấy, Minh không ngủ. Anh nghĩ về Hạ, về bí mật cô giấu, và về cảm giác anh đang dần lệ thuộc vào cô, như cách anh lệ thuộc vào những tách cà phê lạnh.