tách cà phê lạnh

Chương 7: Lời Chưa Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn sáng sớm, không khí mát lành hiếm hoi. Minh bước vào “Góc Nhỏ” với tâm trạng nhẹ nhàng hơn thường lệ. Anh vừa hoàn thành một phần dự án, dù vẫn còn nhiều lỗi cần sửa. Tiệm cà phê hôm nay thơm mùi bánh nướng mới, hòa quyện với hương cà phê quen thuộc. Hạ đứng sau quầy, mặc áo len mỏng, tóc xõa tự nhiên. Cô mỉm cười khi thấy Minh, nhưng anh nhận ra nụ cười ấy không trọn vẹn.

Ly cà phê của Minh có mẩu giấy: “Sáng nay anh trông tươi hơn nè. Có chuyện vui hả?” Minh cười, viết lại: “Chỉ là tui mong được đọc mấy dòng này. Cô thì sao, hôm nay thế nào?” Hạ đọc, ánh mắt thoáng sáng lên, nhưng cô không trả lời ngay. Cô bận rộn với khách, chỉ lén nhìn Minh khi anh cúi đầu làm việc trên laptop.

Minh bắt đầu nhận ra mình ngày càng để tâm đến Hạ. Không chỉ là những mẩu giấy, mà cả những cử chỉ nhỏ của cô: cách cô vuốt tóc khi bối rối, cách cô hay gõ nhẹ ngón tay lên quầy khi nghĩ ngợi. Anh muốn hiểu cô hơn, nhưng mỗi lần định hỏi, anh lại ngập ngừng. Anh sợ, sợ rằng những câu hỏi của mình sẽ khiến Hạ khép lại.

Giờ trưa, tiệm vắng. Hạ mang đến một ly trà cam, đặt trước mặt Minh. “Hôm nay đổi món nha, cà phê nhiều quá không tốt đâu,” cô nói, giọng trêu đùa. Minh nhấp một ngụm, vị chua ngọt làm anh tỉnh táo. Anh viết lên giấy: “Trà ngon, nhưng tui vẫn thích cà phê, vì có mẩu giấy của cô.” Hạ đọc, bật cười, rồi viết lại: “Anh mà ghiền giấy tui, tui phải tính phí đó!”

Buổi chiều, Minh quyết định thử bước qua ranh giới. Khi Hạ dọn bàn, anh hỏi trực tiếp: “Cô hay nhắc về biển, về quê. Có phải có ai ở đó làm cô buồn không?” Hạ khựng lại, tay cầm khay run nhẹ. Cô nhìn Minh, ánh mắt như muốn nói gì, nhưng rồi chỉ đáp: “Không hẳn, chỉ là tui nhớ vài thứ. Anh đừng nghĩ nhiều.” Nhưng Minh nghĩ, nghĩ rất nhiều. Anh thấy ánh mắt Hạ, như thể cô đang cố giấu một nỗi đau.

Tối đó, Minh để lại một mẩu giấy dài hơn: “Tui không giỏi an ủi, nhưng tui muốn cô biết, tui ở đây, bất cứ khi nào cô cần.” Hạ đọc, tay nắm chặt giấy. Cô không viết lại, chỉ gật đầu nhẹ khi Minh rời tiệm. Anh bước ra, gió lạnh cuối thu làm anh rùng mình. Anh tự hỏi, liệu mình có đang đi quá xa, hay vẫn chưa đủ gần để chạm vào thế giới của Hạ.

Trên đường về, Minh dừng lại ở một góc phố, mở cuốn Cà Phê Cùng Tony. Anh đọc lại đoạn Hạ từng nhắc, về những người thoáng qua trong đời nhưng để lại dấu ấn mãi mãi. Anh nghĩ về Hạ, về những mẩu giấy, và về cảm giác anh chưa từng có trước đây. Anh muốn bảo vệ cô, nhưng trước tiên, anh cần hiểu cô đang chạy trốn điều gì.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×