Chương 4: Em Tên Gì ?
---
Diệp Ngôn mấy hôm nay, sau khi đi công tác, hắn đang có thời gian rãnh lại có tiểu mỹ nhân bên cạnh, nên cứ túc trực trong bệnh viện..
Vì cô gái sẽ không chịu ăn nếu không phải chính tay hắn đúc cho cô..Sẽ không ngủ nếu không có hắn nắm chặt tay...
Cô gái này có bản tính khá tiểu thư và thích được nuông chiều, có vẻ trước khi mất trí thì cũng là một thiên kim gia đình danh giá nào đó.
Hắn biết cô ấy không nhớ gì, nên cô ấy sẽ rất hoang mang, trong đầu cô lúc này chỉ biết hắn là người thân duy nhất trên đời.
Diệp Ngôn lạnh lùng bao nhiêu, khó tính bao nhiêu với thế gian, bây giờ đều bị đôi mắt kia, giọng nói kia của khắc tinh hắn làm tan chảy hết rồi.
Ôi...!!! khắc tinh đời Diệp Ngôn xuất hiện rồi, hình phạt lái xe ẩu mà cô ấy dành cho hắn đây sao. khụ khụ.
---
Cứ thế đã 2 ngày trong viện, hắn không chịu nổi nữa liền hỏi bác sĩ xem có cho bệnh nhân về được chưa.
Bác sĩ trao đổi một lát có vẻ chần chừ bị hắn quát cho một trận run hết cả người, ông ta liền nhanh chóng quyết định cho xuất viện về nhà không cần theo dõi tiếp.
----
Ngay sau đó hắn gọi cho tài xế riêng đến đón cả hai về về Diệp Gia.
Diệp Ngôn đưa cô ấy lên xe, sau đó hắn đứng bên ngoài xe liền gọi cho trợ lý Lý :
"Sao rồi...!! Cô ấy là ai ? "
Trợ lý Lý không dám giấu liền nói :
" Tôi đã điều tra toàn bộ khu vực xung quanh đó, không ai biết cô ấy, và tin tức tìm người tới nay không có tin đăng mất tích nào có mô tả giống cô ta suốt một tháng qua ... "
Diệp Ngôn tắt máy hơi cau mày. Hắn suy nghĩ thấy hơi kỳ lạ. Vài giây sau hắn nghĩ ra, cô ấy chắc có thể từ nước ngoài về , rồi bất giác nhìn vào xe thấy cô ấy đang ngồi chờ hắn , nét mặt đã khỏe lại nhiều rồi, ngày càng xinh đẹp rạng ngời.
Xe di chuyển về nhà hắn nhanh chóng sau đó....
Trên xe suốt đoạn đường, tài xế tuy không dám nhìn thẳng mặt họ, nhưng nét mặt anh tài xế không dấu nổi sự kinh ngạc.
Lần đầu Boss đi cạnh nữ nhân mà lại xuất hiện trong bệnh viện. chuyện đáng sợ hơn là hắn lại đưa người phụ nữ này về nhà. Từ trước giờ đây không phải điều cấm kị gì, nhưng do chưa từng diễn ra việc như thế bao giờ, nên ai thấy điều rất bất ngờ.
.------
Ngồi trên một chiếc xe sang trọng bậc nhất, vệ sĩ theo hộ tống một cách khoa trương vô cùng.
Cô gái ngồi trong xe lại không bị những thứ hào nhoáng đó ảnh hưởng chút nào, cô liền ôm lấy Diệp Ngôn ngủ thiếp đi không thèm nhìn mọi thứ xung quanh.
Trong đầu cô ấy nghĩ chỉ có hắn, trong mắt cũng chỉ có hắn mà thôi, luôn hướng mắt về hắn. Vì chỉ khi thấy hắn bên cạnh, cô ấy mới cảm giác an toàn...
----
Xe chạy chậm chậm đến một khuôn viên khá lớn ở xa xa ngoại ô. Cổng nhà lớn tới nỗi nếu lỡ vào trộm có xem bản đồ chắc cũng có thể đi lạc.
Người bên trong canh gác rất nhiều vệ sĩ, có 2-3 người nữ 1 người trung niên 2 người trẻ cũng ra đứng chào.
Hắn xuống xe dìu cô vào nhà , cô cũng không để ý có bao nhiêu người xung quanh đang hướng mắt về cô, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc vì nhà to cửa rộng gia thế đồ sộ kia, có thể vì cô chưa phục hồi hẳn mệt mỏi không chú ý nổi hoặc vốn những thứ này trong mắt cô không là gì cả. Không biết cô là ai mà con người lại toát lên một khí chất vô cùng cao quý như vậy.
( Chắc do mất trí, chứ gặp tui thích gần chết được là khác )
----
Bước vào nhà một nữ quản gia lớn tuổi liền đến và xin phép xưng hô thế nào với vị tiểu thư này.
Diệp Ngôn nghiêm mặt xuống 1 tí rồi trả lời :
" Gọi phu nhân ..."
Mọi người tuy kinh ngạc nhưng rất nhanh chóng kiềm chế cảm xúc thể hiện sự chuyên nghiệp:
" Chào phu nhân ..!"
Cô gái lúc này mới cảm nhận được mọi người đang kinh ngạc nhìn cô, có nghĩa là cô mới đến đây lần đầu tiên. Cô nghe lời chào của mọi người vội cười và gật đầu chào lại vô cùng lễ phép.
----
Lão quản gia nói xong thì lui ra đi chuẩn bị bữa ăn. Sau đó Diệp Ngôn đưa cô ấy lên phòng.
---
Đến phòng cô gái ngồi xuống nhìn Diệp Ngôn trầm trầm như muốn nói, muốn hỏi nhiều nhiều thứ lắm. Thật ra, Cô chưa biết nên hỏi việc gì trước, quá nhiều thứ cần hỏi làm cô đau cả đầu.
Hắn đứng xoay xoay người, thấy cô nhìn hắn liền quay qua nói :
" Sao thế ?"
Cô gái nhẹ nhàng ấp úng dùng hết can đảm hỏi ngay :
" Chồng tên gì ? Em tên gì? Mọi người có vẻ không biết em ? "
----
Diệp Ngôn gương mặt đang lạnh lùng liền nhíu mày, cô gái này mất trí nên mới nhạy cảm hay vốn bản tính để ý cao độ, kể cả thái độ người khác cũng im lặng quan sát từng chút một.
----
Hắn cười nhẹ nói :
" Anh tên Diệp Ngôn, Em tên Tiểu Bảo Bối ..."
----
Cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn ta với vẻ bất mãn một tí , rồi hỏi lại lần nữa :
" Ai lại tên như thế ? "
----
Diệp Ngôn cười to. Hắn cười sao, vì sao, sao hắn lại cười. Sao hắn lại có thể đùa giỡn trêu chọc cô một cách tự nhiên như thế. Trước giờ hắn luôn là người vô cùng nghiêm túc. Diệp Ngôn nghiêm mặt muốn bắt điện thoại gọi ngay cho trợ lý Lý, bắt anh ta nghĩ ngay ra cái tên giúp hắn...!!!
---
Rồi hắn ấp úng quên cả vẻ nghiêm nghị, hắn Hừ một cái tắt điện thoại :
" Em Em tên là Hạ Bảo Thiên ..." ( Bảo vật trên trời rớt xuống hành anh đây mà )
" Nên anh thường gọi thành Tiểu Bảo Bối "
-------
Diệp Thiên vuốt mồ hôi trên trán " Hừ"""