Chương 3: Cô Vợ Trên trời rơi xuống ..!!!
---
Diệp Ngôn nghe cô ấy hỏi sửng sốt trợn trừng mắt lên, cô ý tá đứng cạnh cũng giật mình.
Hắn quay ngay ra cửa nhìn trợ lý Lý với ánh mắt lạnh đến độ người ta thấy xong tự đóng băng, tự xử luôn không cần đợi hắn ra tay ......
Diệp Ngôn tính là khi cô gái này tỉnh lại thì sẽ đến đưa cô ta một số tiền bồi thường và giúp cô về nhà xem như xong chuyện.
Nhưng giờ, cô ấy mất trí nhớ và đang xem hắn ta là chồng cô, lại đang nằm co ro sợ hãi trong lòng hắn ta. Mà tại sao cô ta lại xem hắn là chồng. Việc đó phải hỏi cái tên trợ lý chết bầm kia đã khai cái quái quỷ gì.
Có chút thương cảm và có thêm chút chút cảm giác gì đó khó tả trong hắn lúc này, kiểu như muốn che chở cho cô gái này. Hắn vô cùng khó hiểu với chính suy nghĩ lúc này của mình. Có một hồi ức nào đó trong hắn dâng trào lên. Hình như hắn từng thấy một cảnh như vậy từ rất nhỏ.
Hồi ức nhanh chóng đến rồi cũng nhanh chóng đi qua nhanh, hắn vô tình cũng siết chặt cô hơn trong lòng.
----
Bình tĩnh lại, nét mắt lạnh lùng nghiêm nghị quay trở lại nhanh chóng trên gương mặt điển trai nào đó.
Diệp Ngôn đưa mắt nhìn xuống cô gái trong lòng hắn, có chút khác thường. Trước đây, cô gái nào muốn va phải hắn để thả thính thì ngay lập tức hắn sẽ đẩy cho phát bay ra xa .
Trong tiệc tùng có gần hồ bơi, thì chắc những cô gái đó cũng không thoát kiếp phải bay ngay xuống hồ.
Lần này, Diệp Ngôn lại ôm chặt cô hơn và nhẹ nhàng nói ra lời ngọt ngào đến nổi khó tin:
" Um...!!! Anh là chồng của em, có anh ở đây... từ từ rồi nhớ ... đừng sợ ..."
Lần đầu an ủi con gái của Diệp Ngôn không tin nổi là ngọt đến muốn mất trí để đến bên anh luôn á.
---
Cô gái nằm trong lòng anh đôi mắt chớp chớp , gật gật đầu nhẹ.
Cô cảm thấy bớt sợ hãi đi rất nhiều và không còn run rẩy như lúc nãy. Tay vẫn ôm chặt ai kia không rời. Dù mất trí nhớ nhưng giọng nói trầm ổn của ai kia như liều thuốc định tâm cho cô, giọng nói đầy uy nghiêm, cảm giác an toàn liền lan tỏa.
---
Đứng ngoài cửa trợ lý Lý nhìn thấy cũng kinh ngạc không kém, vừa thấy Diệp Ngôn quay qua nhìn mình anh ta tưởng hôm nay không thoát số kiếp, tính quay về nhanh tạm biệt gia đình bỏ trốn lánh nạn luôn rồi.
Ai dè...!!! giờ lại tự hỏi ông Boss của mình đây sao ta, mình không nghe lầm chứ, mất trí hết cả rồi sao.
Anh Lý gõ nhẹ vào cửa rồi bước vào nói :
" Diệp Tổng ...!!! "
Chưa kịp nói dứt lời Diệp Ngôn ra hiệu cho anh ta chờ ..
Lúc này Trợ lý Lý lại có suy nghĩ, có khi nào mình khai giả nhưng cô đây lại là bạn gái của Boss thật không....
Mà không đúng, mình làm việc cho anh ta đã 10 năm, chưa từng có cô gái nào được dẫn về nhà...
Nghĩ lung tung mãi không thấy hợp lý gì hết, anh ta sững lại hồi lâu, rồi tự lui ra ngoài.
----
Diệp Ngôn quay qua cô gái đặt cô nằm xuống nhẹ nhàng nói :
" Em nằm nghỉ... anh đi mua tí gì cho e ăn , yên tâm đừng khóc nhé ...."
Cô gái ngây ngô rưng rưng nước mắt gật đầu cũng chưa nói thêm lời gì , chưa kịp thích nghi, đầu óc trống rỗng...
-----
Ra ngoài Diệp Ngôn hỏi bác sĩ về tình trạng cô ấy, được biết đây là tình huống khó kiểm soát. Não bộ con người rất lạ, có thể một tháng sau, một năm sau, hoặc cả đời không nhớ lại....
Hắn liền suy nghĩ
" Không lẽ nuôi cơm miễn phí cả đời sao, nhọ thật.."
Diệp Tôn xua tay kêu bác sĩ rời đi nhìn tên trợ lý Lý chết bầm kia :
" Lý ca ca, tôi sẽ tính sổ với anh sau, anh bày ra truyện này hay lắm. Giờ anh giúp tôi giữ kín chuyện này, điều tra xem cô ấy là ai, đồng thời tạo giấy tờ giả, câu chuyện giả để trấn an cô ấy, từ từ tính tiếp cho đến khi cô ấy nhớ ra ...Tuyệt đối không được tiết lộ..."
Trợ lý Lý nghe mặt trắng bệch không còn tí máu vội vàng trả lời :
" Vâng thưa Diệp Tổng..!! tôi đi làm ngay..!! ..."
Anh ta cúi đầu lui lui hai bước rồi quay lưng chạy như bay về cửa chính bệnh viện.
----
Diệp Ngôn đứng suy nghĩ một hồi , rồi chợt nhớ ra gì đó, vội kêu lên :
" Khoan đã, mua giúp tôi một bát cháo nóng..."
---
Từ xa vang lên tiếng
" Dạ..!!! " trong gấp rút....
------
Hắn nhanh chóng quay về phòng thì thấy cô gái đang ngủ, tính khẻ quay ra thì nghe tiếng gọi yếu ớt :
" Chồng ơi ..."
---
Hắn giật bắn người đứng lại, trước giờ hắn luôn rất bình tĩnh trong mọi việc sau lại bị như điện giật thế kia.
Diệp Ngôn đi đến gần ngồi xuống vuốt tóc cô gái, cô ngay lập tức ôm chầm lấy anh chui vào lòng anh có chút run rẩy...
Anh nhìn cô chầm chầm, vừa tính đẩy ra nhưng lại không làm được, có tí gì đó xót xa nhưng lại cảm thấy nóng phừng phừng vì ngực cô đang chạm vào anh.
Anh nói thầm :
" Cứ tự nhiên bị ôm thế này thì tôi bị tim mất, mình bị làm sao vậy nhỉ, không dám đẩy ra dù chỉ nhẹ tí, chỉ dám nhẹ nhàng vuốt tóc như đang sợ bảo bối trước mặt bị thương vậy ..."
----
Cô gái cất tiếng nói :
" Em không nhớ gì hết, Em đau đầu lắm ..."
Hắn vuốt tóc kéo mặt cô nhìn nói :
" Em không cần sợ, có anh ở đây, không sợ nhé...!!! Em bị tai nạn nên tạm thời mất đi ký ức, bác sĩ nói cứ thoải mái từ từ sẽ nhớ, đừng gấp, khi nào khỏe chúng ta về nhà, từ từ a sẽ giúp em nhớ lại..."
----
Ô Mai Gót...!!!
Hắn đang nói cái quái gì thế, đó không phải con người 30 năm nay của hắn nữa rồi.
Diệp Ngôn lại nói thầm:
" Ai mà nghe được thì người ta lại tưởng người mất trí là hắn chứ không phải cô này"