Tiếng ve cuối hè vẫn văng vẳng ngoài sân trường. Trong phòng sinh hoạt, cả lớp 12A3 đang náo nức bàn chuyện buổi chụp kỷ yếu sắp tới. Những tiếng cười nói rộn ràng, những bộ đồng phục trắng tinh khôi, tất cả đều gợi cảm giác rộn ràng của tuổi học trò sắp khép lại.
Nhưng trong không khí ấy, một chi tiết nhỏ đã làm Hân chú ý. Trên bảng tin treo một bức ảnh cũ, phủ bụi, là tấm kỷ yếu của lớp 12A3… cách đây tròn 20 năm. Cả lớp đứng thành ba hàng ngay ngắn, nụ cười rạng rỡ. Nhưng khi Hân đưa mắt nhìn kỹ, tim cô bỗng chững lại.
Ngay hàng thứ hai, chính giữa, có một gương mặt… lạ lẫm. Khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đen sâu hoắm, môi mím chặt không nở nụ cười. Điều kỳ quái là người đó đứng sát cạnh lớp trưởng, nhưng không hề có tên trong bảng danh sách bên dưới.
Hân khẽ gọi mấy bạn lại. Tụi nó nhìn theo, rồi đồng loạt rùng mình.
– “Ủa, sao mình chưa bao giờ thấy người này?” – một đứa hỏi.
– “Nhìn giống bị… ghép ảnh quá.” – thằng khác rít lên, cố cười nhưng giọng run run.
Từ hôm đó, như có ma lực, nhóm Hân bắt đầu tò mò tìm hiểu. Nhưng càng lục lại những tấm ảnh kỷ yếu cũ của các khóa trước, sự thật càng hiện ra rõ ràng: luôn luôn có một gương mặt thừa, đứng lẫn vào lớp.
Và điều đáng sợ hơn cả – Hân nhận ra trong tấm ảnh khóa gần nhất, khuôn mặt thừa ấy… có đường nét rất giống một người mà cô vẫn gặp hằng ngày trong lớp.
Không khí rộn ràng của tuổi học trò, bỗng như bị phủ một lớp sương lạnh.