Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cả lớp vội vã tản ra ngoài. Chỉ còn lại bốn người tụ lại bên bảng tin: Hân, Minh, Phương và Tuấn. Cả bốn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kỷ yếu cũ của lớp 12A3 khóa 199X.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên bức ảnh, làm gương mặt lạ lẫm kia càng hiện rõ. Cái lạnh lẽo từ đôi mắt đen đặc khiến da gà cả bọn nổi lên.
– “Tao nói thiệt, coi hoài thấy rợn người quá…” – Tuấn lầm bầm, nuốt khan.
– “Nhưng sao cả trường chưa ai để ý?” – Minh nhíu mày, cẩn trọng quan sát.
Phương kéo ghế lại gần, áp sát mắt vào mặt kính cũ kỹ. Cô hít một hơi, rồi quay sang, giọng thì thầm như sợ bị ai nghe thấy:
– “Tao thấy… gương mặt này… nó mờ hơn hồi sáng. Lúc đầu không rõ, giờ nhìn kỹ lại giống như có thêm nét mới hiện ra.”
Cả nhóm giật mình, đồng loạt dí mắt vào khung ảnh. Quả thật, so với buổi sáng, đường nét khuôn mặt lạ ấy dường như rõ hơn một chút: phần quai hàm bớt nhòe, sóng mũi nổi bật hơn, đôi môi không còn chìm lẫn trong nền xám.
– “Không thể nào… chẳng lẽ… ảnh tự thay đổi?” – Minh thì thào.
– “Ảnh cũ mà, chắc do ánh sáng thôi.” – Tuấn cười gượng, nhưng bàn tay cậu run bần bật.
Hân lặng im. Trái tim cô đập mạnh, cổ họng nghẹn lại. Cô nhớ rất rõ cái cảm giác khi nhìn vào đôi mắt đen kia: không phải chỉ là hình ảnh tĩnh, mà giống như ai đó đang dõi theo mình qua khung kính.
Tối hôm đó, trong group chat bí mật của bốn người, Minh gửi một tấm hình chụp lại ảnh kỷ yếu. Tin nhắn đi kèm:
“Mọi người coi kỹ coi có đúng là thay đổi không. Tao mới chụp lúc chiều.”
Phương phản hồi ngay:
“Trời ơi… nhìn kỹ coi! Giống ai không? Tao thấy quen lắm!”
Hân mở tấm ảnh trên điện thoại. Dưới ánh đèn mờ của phòng học lúc chiều, gương mặt ấy hiện rõ hơn hẳn. Và đúng như Phương nói, càng nhìn, Hân càng cảm thấy có nét gì đó quen thuộc… sống mũi thẳng, đôi mắt sâu, vầng trán rộng.
Một cái tên thoáng lướt qua trong đầu Hân: Khánh – cậu bạn cùng lớp, nổi bật với vẻ điềm đạm và ánh mắt lúc nào cũng xa xăm.
Hân lạnh sống lưng, vội xóa suy nghĩ ấy đi. Nhưng trong group chat, Minh đã gõ nhanh:
“Có phải… giống Khánh không?”
Khoảnh khắc im lặng bao trùm. Không ai nhắn thêm. Như thể cả bốn người đều nghĩ giống nhau nhưng không dám thốt thành lời.
Ngày hôm sau, trời mưa lất phất. Sân trường phủ một lớp sương mờ. Nhóm bốn người lén kéo nhau đến phòng lưu trữ – nơi cất giữ những tấm ảnh kỷ yếu của các khóa trước.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, mùi ẩm mốc xộc lên. Những khung ảnh cũ xếp đầy trên tường, bụi phủ dày. Minh cẩn thận lau từng tấm kính.
– “Mấy đứa coi đi, từ khóa 1995 tới nay, khóa nào cũng có một gương mặt thừa…” – Minh chỉ tay, giọng khàn hẳn đi.
Phương run run đưa ngón tay dọc theo hàng người trong ảnh. Quả nhiên, dù chụp ở lớp nào, tư thế ra sao, vẫn luôn có một gương mặt lạ chen lẫn. Khi thì đứng cuối hàng, khi lại ngồi ở góc bàn, khi ẩn nửa khuôn mặt sau lưng người khác. Nhưng tất cả đều chung một đặc điểm: đôi mắt đen như hố sâu không đáy.
Tuấn ôm chặt vai, rùng mình:
– “Có khi nào… đây là trò ghép ảnh ác ý không?”
– “Ghép suốt mấy chục năm, từ thời chưa có máy tính hả?” – Minh liếc cậu, lạnh lùng.
Cả bọn im lặng. Tiếng mưa ngoài hiên rả rích nghe như tiếng thì thầm.
Bỗng Hân thét khẽ:
– “Nhìn kìa!”
Cả ba người còn lại nhào tới. Trong bức ảnh khóa 2018, gương mặt thừa kia mờ nhòe. Nhưng dưới lớp kính bụi, hình như có ai đó vừa cười nhạt. Một nụ cười lạnh ngắt, hằn trên môi.
Không khí đặc quánh. Ai nấy thở gấp. Phương lùi hẳn ra sau, va vào giá sách cũ, làm rơi một chồng tài liệu.
Trong đống giấy tờ ngổn ngang, Hân chợt thấy một tấm ảnh rời, mặt sau đề chữ: “12A3 – Lễ tốt nghiệp 2002.”
Cả nhóm vội nhặt lên. Tim Hân đập thình thịch.
Trong ảnh, ngoài lớp 12A3, có một chiếc ghế trống ngay hàng đầu. Nhưng điều đáng sợ hơn: trên chiếc ghế ấy, vẫn hiện lờ mờ một bóng người… khuôn mặt không rõ, chỉ là một mảng tối nhập nhòe.
– “Trời ơi…” – Phương lắp bắp, tay run cầm cập. – “Cái ghế trống đó… giống hệt chỗ Khánh ngồi trong lớp mình…”
Chiều muộn, cả bốn kéo nhau trở lại bảng tin. Cơn mưa vừa dứt, ánh nắng le lói chiếu lên tấm ảnh. Hân thở hắt ra, rồi như bị điện giật:
Khuôn mặt lạ kia đã rõ rệt hơn hôm qua.
Đường nét hầu như hoàn chỉnh, chỉ còn hơi nhòe ở khóe miệng. Nhưng ánh mắt thì đã thay đổi – không còn vô hồn, mà long lanh như đang nhìn thẳng ra ngoài.
Và lần này, không cần phải bàn cãi nữa. Tất cả đều nhận ra: gương mặt ấy giống Khánh đến rợn người.
Cả nhóm chết lặng. Tuấn thì lùi lại, mồ hôi túa ra sau gáy:
– “Không lẽ… Khánh sẽ là người biến mất tiếp theo?”
Hân cắn môi, trái tim như muốn nổ tung. Bởi trong ký ức mơ hồ, cô bỗng nhớ lại một lời đồn đã nghe thoáng qua từ mấy anh chị khóa trước:
“Mỗi thế hệ ra trường… đều có một đứa biến mất trước ngày lễ tốt nghiệp. Không ai biết nó đi đâu. Chỉ biết trong ảnh lớp… gương mặt nó vẫn còn ở lại.”