Trong tập hồ sơ cũ tìm thấy ở hộp gỗ, có một địa chỉ viết tay: “Thôn Đông, ngoại ô thị trấn”. Nét chữ run rẩy, như viết vội. Cả nhóm lặng người khi đọc đến, rồi quyết định phải đến đó, dù trong lòng ai cũng ngổn ngang sợ hãi.
Đêm ấy, họ thuê một chiếc xe máy cà tàng của ông bảo vệ già. Con đường ra khỏi thị trấn ngoằn ngoèo, tối om, chỉ có ánh đèn xe hắt lên cánh đồng cỏ cao ngút. Gió rít qua tai, lạnh buốt như lưỡi dao.
– Chúng ta… thật sự phải đến không? – Lan run run hỏi.
– Nếu không… Khánh sẽ là người tiếp theo biến mất. – Nam siết chặt tay lái.
Tuấn ngồi phía sau, lẩm bẩm như đọc thần chú để lấy can đảm. Khánh thì im lặng, mắt đỏ ngầu nhìn ra màn đêm, như có gì đó hút lấy cậu.
Cuối con đường là một khu đất rộng, cỏ mọc um tùm. Giữa đó, một căn nhà hai tầng cũ kỹ hiện ra. Mái ngói sụp xuống từng mảng, cửa sổ gãy xệ, tường loang lổ rêu phong.
Cả nhóm đứng chết lặng. Căn nhà như đang chờ họ từ bao năm nay, im lìm nhưng nặng nề, u tối đến mức ánh trăng cũng không dám rọi thẳng vào.
Lan ôm chặt cánh tay Nam:
– Nơi này… giống hệt trong ác mộng.
Nam hít sâu, bước lên bậc thềm gỗ mục. Cửa kêu két một tiếng dài, mở ra một không gian ngập mùi ẩm mốc và lạnh lẽo.
Bên trong, bụi bặm phủ dày. Nhưng điều khiến họ nổi da gà là… trên tường treo la liệt những bức ảnh chân dung. Mặt nào cũng mờ mờ, nhòe nhoẹt như vừa bị ai đó xóa đi, chỉ còn ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ra ngoài.
Khánh bỗng dừng lại, run rẩy chỉ tay:
– Kìa… đó… là ảnh khóa trước.
Đúng vậy. Trong một khung gỗ méo mó, là ảnh lớp của khóa trước, nhưng rõ ràng hơn bản trong trường. Và… gương mặt thừa cũng hiện diện ở đó, nở một nụ cười nhợt nhạt.
Cả nhóm ngộp thở.
– Đây chính là… phòng tối. – Tuấn thì thầm. – Ông ta… không chỉ chụp ảnh… ông ta nuốt ký ức.
Trong góc phòng, một chiếc bàn gỗ bừa bộn hóa chất loang lổ. Nam phát hiện một cuốn sổ bìa da đã mốc xanh. Cậu run run mở ra.
Những trang đầu đầy công thức về ánh sáng, ống kính, thuốc rửa ảnh. Nhưng càng lật, chữ viết càng méo mó:
“…Mỗi bức ảnh là một cánh cửa. Chúng đứng đó, bất động, nhưng hồn thì còn. Tôi chỉ cần gọi, chúng sẽ đến. Một lần chụp, một đời giữ…”
Lan rụng rời, khép vội cuốn sổ:
– Ông ta… dùng ảnh để giam linh hồn thật sao?
Nam siết chặt tay, cảm giác như máu đông lại trong mạch.
Đột nhiên, cửa sổ rầm một tiếng bật mở. Gió ùa vào, thổi tung bụi và những tấm ảnh rách rưới bay lả tả. Giữa căn phòng tối, bóng một người đàn ông gầy gò, dáng khom, đứng ngay ở cuối hành lang.
Cả nhóm đông cứng, tim ngừng đập.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi cũ sẫm màu, mặt chìm trong bóng tối, chỉ thấy đôi mắt sáng lạnh. Tay hắn cầm một chiếc máy ảnh cổ, ống kính lấp lánh.
Khánh bật kêu thất thanh, ôm đầu quỵ xuống.
– Ông ta… là ông ta! – Khánh gào. – Trần Quang!
Bóng người từ từ giơ máy ảnh lên, ống kính xoay về phía họ. Tiếng tạch nhỏ vang lên, dù chưa hề có tia sáng nào. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Lan cảm thấy cả cơ thể bị đông cứng, như linh hồn vừa bị kéo ra khỏi thân thể.
Nam phản xạ giật mạnh Lan lùi lại. Tuấn hét lớn, ném cuốn sổ vào hướng bóng người. Nhưng cuốn sổ rơi xuống, còn căn phòng lập tức tối sầm lại, chỉ còn ánh chớp loé lên từ ống kính.
Trong thoáng chốc, Nam nhìn thấy trong không khí mờ mịt, những gương mặt nhợt nhạt, méo mó đang lơ lửng, rên rỉ… như những linh hồn bị giữ lại từ hàng chục tấm ảnh treo trên tường.
Cả nhóm hoảng loạn tháo chạy. Nam kéo Khánh gần như lê trên sàn, trong khi Tuấn đạp tung cánh cửa mục. Ra đến sân, họ thở dốc, mặt trắng bệch. Nhưng khi ngoái lại… ngôi nhà im lìm như chưa từng có ai trong đó.
Lan khóc nấc, bàn tay run lẩy bẩy chỉ vào máy ảnh treo trên cổ Khánh. Không biết từ lúc nào, nó đã nằm trên người cậu.
Nam nghẹn họng. Máy ảnh đó… chính là chiếc Trần Quang cầm trong tay.
Ống kính khẽ xoay, phản chiếu ánh trăng.
Một giọng thì thầm lạnh lẽo vang lên từ đâu đó:
– Kỷ yếu… chưa bao giờ kết thúc.