tấm ảnh tốt nghiệp

Chương 19: Hộp gỗ trong phòng lưu trữ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Quyết định trong tuyệt vọng

Đêm đó, sau khi rời hành lang ảnh kỷ yếu, cả nhóm tụ tập trong phòng ký túc. Không ai còn dám nhắc đến chuyện “chỉ là trùng hợp” nữa. Bằng chứng đã hiện rõ, và lời cảnh báo trong cuốn nhật ký khóa trước khiến bầu không khí đặc quánh như có bàn tay vô hình bóp nghẹt.

– Tấm ảnh… chắc chắn không bình thường. – Nam lên tiếng, ánh mắt cương nghị. – Nó là trung tâm của tất cả. Nếu muốn cứu Khánh, phải biết nó được chụp thế nào.

Tuấn chau mày:
– Ý mày là tìm đến… nhiếp ảnh gia?

– Ừ. Nhưng người đó giờ ở đâu? – Lan lo lắng.

Nam im lặng, rồi mở cuốn nhật ký. Những dòng chữ mờ nhạt ở cuối cuốn như chìm nổi dưới ánh đèn: “Manh mối ở nơi bụi bặm nhất của trường, nơi ký ức bị chôn kín…”

– Phòng lưu trữ. – Nam kết luận.

2. Phòng lưu trữ đóng bụi

Đêm hôm sau, cả nhóm lén mở cửa khu nhà cũ phía sau, nơi gần như không ai lui tới. Đèn pin run rẩy hắt ánh sáng yếu ớt vào hành lang đặc quánh bụi.

Phòng lưu trữ nằm ở cuối dãy. Cánh cửa gỗ mục nát, ổ khóa han gỉ. Tuấn rút từ túi áo ra một thanh sắt nhỏ, lắp bắp:
– Đừng hỏi tao lấy ở đâu… chỉ biết là… phòng này phải mở bằng được.

Tiếng “cạch” vang lên trong im lặng chết chóc. Cửa bật mở, mùi ẩm mốc phả ra, lạnh lẽo đến rợn người.

Bên trong chất đầy thùng carton, tập hồ sơ ố vàng, và những giá gỗ ngả nghiêng. Nhưng thứ khiến cả nhóm đứng chết lặng chính là… một chiếc hộp gỗ lớn nằm ở góc phòng, phủ kín bụi, khóa bằng sắt đen đã sỉn màu.

3. Chiếc hộp bị phong kín

Khánh vốn đã rũ rượi từ hôm qua, nhưng vừa nhìn thấy hộp gỗ, cậu lập tức run rẩy.
– Nó… nó đang nhìn tao…

Lan rùng mình:
– Hộp mà cũng nhìn được sao?

Nhưng Nam cũng cảm nhận rõ một thứ gì đó tỏa ra từ chiếc hộp, nặng nề và u ám, như thể trong đó có thứ không bao giờ nên được mở ra.

Tuấn hít sâu, đưa thanh sắt vào ổ khóa. Mất vài phút cạy, ổ khóa gỉ rít bật tung.

Chiếc hộp kêu cọt kẹt khi nắp gỗ mở dần, bụi bay mù mịt. Cả nhóm nín thở.

4. Bức ảnh nguyên bản

Bên trong là một xấp giấy tờ cũ, vài cuộn phim đã ố màu, và đặc biệt… một phong bì lớn màu nâu. Nam mở ra, bên trong là tấm ảnh kỷ yếu nguyên bản – bản rửa ảnh đầu tiên chưa từng trưng bày.

Họ soi đèn vào, tim thắt lại. Trong bức ảnh, gương mặt thừa không hề mờ nhạt như bức ngoài hành lang. Nó rõ ràng, rành mạch, trông như một kẻ trưởng thành đứng chen giữa đám học sinh.

Lan hoảng hốt:
– Đây… không phải học sinh… mà là…

– Một người lớn. – Nam thì thầm. – Là kẻ chụp ảnh.

5. Manh mối về nhiếp ảnh gia

Ngay dưới góc tấm ảnh, có hàng chữ nguệch ngoạc bằng mực đen: “Trần Quang – 1985”.

Tuấn lập tức lật tung xấp hồ sơ trong hộp. Giữa những tờ giấy mục nát, cậu tìm thấy một cuốn sổ lẫn tấm thẻ hành nghề cũ kỹ. Tấm thẻ in hình một người đàn ông gầy gò, ánh mắt lạnh lẽo, ghi rõ: “Trần Quang – nhiếp ảnh gia tự do.”

Nhưng phía sau thẻ có dòng chữ viết tay, mực nhòe như vội vã:
“Đừng bao giờ để hắn chụp ảnh. Hắn không chụp người… hắn giữ linh hồn.”

6. Ánh sáng bập bùng

Trong khoảnh khắc đó, đèn pin bỗng nhấp nháy liên tục. Hộp gỗ phát ra tiếng kêu răng rắc như sắp vỡ tung. Tấm ảnh trong tay Nam nóng rực, hình gương mặt thừa khẽ động đậy, mắt hắn quay về phía họ.

Lan hét lên, Tuấn hoảng loạn muốn ném bức ảnh đi. Nhưng Nam giữ chặt, mắt mở to:
– Không! Đây chính là chìa khóa. Chỉ cần biết được “Trần Quang” đã làm gì, mới có cách cứu Khánh.

Khánh bỗng bật cười khanh khách, giọng méo mó vang trong phòng:
– Không còn kịp đâu… trăng sắp đến rồi… tao sẽ đi cùng hắn…

Cả nhóm kinh hoàng nhìn Khánh, nhận ra lời nguyền đã bám chặt hơn bao giờ hết.

7. Lời hẹn định mệnh

Nam hít sâu, ánh mắt đỏ rực trong ánh đèn mờ nhòe:
– Chúng ta phải tìm ra sự thật về Trần Quang. Nếu không, Khánh sẽ biến mất… và tiếp đến là chúng ta.

Ngoài cửa sổ, gió rít từng hồi. Ánh trăng mờ dần dần lên cao, báo hiệu thời gian không còn nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×