Tạm biệt Anh... Người con trai ngày Ấy em từng Yêu

Chương 20: Chương 19


trước sau

- Mau đưa nó về khách sạn thôi. gió đêm rét lắm rồi. Cẩn
thận nó bị cảm. Mai cậu cũng nhập học mà phải không? - cậu đưa áo vest cho anh
khẽ nói.

- Ừ. - anh gỏn gọn trả lời.

- Chìa khóa phòng đây. Ba mẹ tôi và hai bác đã bay sang Nga
rồi, ngày kia mới về. Gọi điện cho cậu nhưng không thấy cậu nghe máy.

- Tôi để trong túi, chắc lúc xuống biển, ngấm nước lâu nên
sập nguồn thôi. Không có gì.

- Vậy được, đưa nó về phòng đi. Tôi đi mua ít đồ ăn
đêm.

Anh gật đầu, lấy tay đỡ người nó rồi xoay về phía sau bế nó
vào khách sạn. Mặc dù ê ẩm hết cả vai nhưng anh vẫn muốn được nó tựa vào, anh
muốn dành riêng bờ vai ấy cho mình nó.

- Cho hỏi phòng 1067 ở tầng bao nhiêu ? - Anh hỏi mấy cô lễ
tân.

- À .. quản .. à không ở tầng 21. - cô lễ tân có chút ngạc
nhiên đáp.

- Cảm ơn - anh nói xong đi thẳng vào thang máy lên tầng 21.

- Nè, kia không phải là quản lý sao? - Cô lễ tân huých tay
người bên cạnh.

- Đúng là quản lý, còn người bế quản lý là ai không biết?
Trông đẹp trai quá.

- Đẹp trai như vậy mới có thể đi cùng quản lý trẻ tuổi xinh
đẹp của chúng ta chứ?

- Ừ. Tui mong là không có chuyện xấu. Thấy quản lý bị ngất
trên tay hắn thì phải? Mà quản lý có 15 tuổi thôi à.

- Nghĩ linh tinh ... coi chừng đó. Người khác nghe thấy , bà
cứ liệu hồn mà cuốn gói

– cô lễ tân bên cạnh chỉ tay dọa nạt.

- Biết rồi biết rồi.

…………………..

Anh đỡ nó nằm xuống giường, lấy chăn đắp nhẹ luôn người nó
rồi đi vào phòng tắm. Nước lạnh xối xả chảy qua người anh từ đầu đến chân ê
buốt. Tại sao mình phải đánh hắn ta thì hắn ôm nó. Lúc đó phải chăng mình đang
ghen sao? Nực cười thật. Sao có thể ghen được chứ? Chỉ vừa gặp nó chiều nay
thôi mà.

Vuốt mặt, anh định mở cửa đi ra thì nhớ rằng không có quần
áo để thay. Điện thoại cũng vứt ngoài kia luôn rồi. Anh đâu thể bước ra được.
Ngồi đợi đến khi Hoàng Anh về thôi.

Nó cựa mình, khẽ dụi mắt thấy xung quanh không có ai. Liền
chạy ra khỏi phòng, xuống đến quầy lễ tân, nó hỏi

- Tại sao tôi lại ở đây?

- Sao sao ạ? – cô lễ tân bối rối.

Nó trừng mắt không muốn nhắc lại lần 2.

- Có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tóc hạt dẻ đưa
quản lý đến.

Là Vũ sao? Nó không nói gì quay đi đến phòng làm việc riêng
của mình trong khách sạn. Tắm xong, nó thay quần áo rồi bước ra ngoài. Gần đến
quầy lễ tân nó nhìn thấy hắn. Nó nép vào sau bức tường đợi hắn dời khỏi đó.

Hắn vừa đi khỏi, nó liền ra truy vấn lần hai.

- Sổ - nó chìa tay trước mặt cô lễ tân đang ghi chép.

- Đây ạ - cô đưa cho nó một quyển sách dày đặc danh sách
người ra vào, thuê phòng.

Phòng của hắn là 986 tầng 18. Vứt quyển sổ lại, nó đi thẳng
lên tầng 18, không cần mất thời gian tìm nhiều, nó xác định được ngay phòng hắn
đang ở. Cửa hắn không khóa. Nó chậm rãi bước vào.

Hắn có khó chụi vứt thắt lưng và áo vest lên giường, định
tháo nút trên áo sơ mi thì một bàn tay nhẹ nhàng ôm chầm lấy hắn từ đằng sau.
Hắn đứng bất động, hơi ấm này, bàn tay này không phải là nó sao. Hắn không tin
vào mắt mình, quay ra giữ chặt hai bờ vai của nó

- Băng, là em sao? – hắn vui sướng hỏi.

Nó mỉm cười, hất tay hắn ra nằm phịch lên giường. Hắn mừng
rỡ đến nằm cạch nó, nó chau mày dịch sang một bên. Hắn lại xê vào chố nó, nó
dịch chuyển thì hết

cả giường. Nó đứng dậy, cau có đá hắn.

- Này, em đang làm gì đấy hả? Phòng tôi em đột nhập vào, giờ
còn dám đánh cả tôi nữa. Tôi sẽ gọi quản lý và bảo vệ bắt giữ em luôn đấy. –
hắn hăm he đe dọa.

Nó vênh mặt thách thức. Hắn kéo nó vào lòng mình, dịu dàng
nói

- Tính em chẳng khác chút nào. Giờ thì trả lời tôi về việc
vừa rồi đi. Người con trai đi cùng em là ai? Tại sao người đó dám đánh tôi? Tại
sao em lại tỏ ra không quen biết tôi? Hả?

Nó hờ hững nhìn ngó xung quanh không quan tâm đến những lời
hắn nói, hắn càng siết chặt nó hơn.

- Sao em dám phớt lờ tôi?

Nó chu mỏ đáng ghét, trên đầu hiện rõ từng chữ “ Anh là gì
mà tôi không dám phớt lờ “

Nhìn thấy nó như vậy, mặt hắn nóng bừng, nở nụ cười gian
mãnh y như lúc ở bệnh viện, nó nhanh chóng nhận ra tình hình, liền vùng vằng cố
thoát ra.

- Em nghĩ đây là đâu mà muốn vào thì vào muốn đi thì đi.

- Em không trả lời tôi. Tôi lập tức đi lấy vợ đấy.

Nó chỉ tay thẳng ra cửa “ Muốn đi sao? Không tiễn “

- Hừm, tức chết mà. Em không trả lời đúng không?

Nó chắc nịch gật đầu.

- Em chắc chứ? – Khóe miệng hắn cong lên.

Nó gật lại lần nữa.

- Vậy thì tôi không khách sao?

Hằn vừa dứt liền hạ xuống đôi môi mềm mịn của nó một nụ mãnh
liệt, ẩn chứa tất cả nỗi nhớ nhung suốt nửa năm qua. Nó cựa mình thoát ra nhưng
không thành, nó cắn vào môi hắn đến bật máu thì hắn mới chụi buông tha.

- Đau quá ! Sao em dám cắn tôi hả? – hắn nhíu mày lau máu
trên miệng.

Nó định bỏ đi, thì hắn nhanh chân đóng sầm cửa lại.

- Đợi bảo vệ lên rồi đi.

- Sao? Em có hối hận khi tự chui vào đây không? Hang hùm
đấy.

Nó cười nhẹ, có điều hắn không biết, hang hùm này thuộc một
hang hùm lớn nó đang sở hữu.

- Em cười gì hả? nói gì đi chứ? Nãy giờ em toàn để tôi độc
thoại đấy.

* Cốc * * Cốc *

- Mời vào – Hắn hớn hở mở cửa cho đội vảo vệ.

Hắn gọi bảo vệ lúc nào vậy? Sao nó không biết? Nó đang ngơ
ngác thì hắn lên tiếng

- Cô gái này xông vào phòng tôi, còn đánh tôi nữa. Yêu cầu
các gọi quản lý ra đây,

tôi muốn xem lại an ninh khách sạn này.

- Quý khách muốn tìm quản lý sao? – Đội trưởng bảo vệ ngạc
nhiên.

- Anh điếc à? Biết khách hàng là gì không?

- Khách hàng là thượng đế - đội bảo vệ đồng thanh.

- Tốt. Gọi quản lý lên đây xử lý.

- Quản lý ở …

- Ở đâu tôi không cần biết, ngay lập tức phải đến đây – hắn
càu nhàu cắt lời.

- Đằng sau – tên bảo vệ chỉ chỉ tay đằng sau hắn.

- Nói sao cơ?

- Quản lý đang ở đằng sau quý khách.

- Em là quản lý sao? – Hắn kinh ngạc hỏi lại.

Nó không nói gì chỉ mỉm cười đắc thắng rồi lướt qua đám
người bỏ đi. Hắn vẫn không tin hỏi lại lần nữa,

- Chính xác cô ấy là quản lý?

- Vâng. Chính xác người đột nhập vào phòng quý khách là quản
lý của chúng tôi.

- Sao không nói sớm?

- Vì tôi chưa nói xong đã bị quý khách cắt lời

- Hừ, đáng chết.. – Hắn nói xong cũng chạy đuổi theo nó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!